KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 92

Cô đối phó với tính tình của mấy đứa trẻ kia đều không giống như với đứa
nhỏ này.

Thời điểm Tiếu Hàm có chút lúng túng, Nãi Tích lại lên tiếng: “Cô giáo

Tiếu, cô không giận con sao?”

Hả? Tim Tiếu Hàm đập mạnh và loạn nhịp, lời này là ý gì? Cô làm sao

mà phải tức giận? Nhưng mà, vì một ngày ở chung tiếp theo, Tiếu Hàm vẫn
quyết định làm rõ đầu óc thằng bé rốt cuộc là nghĩ cái gì: “Nãi Tích, vì sao
con lại cảm thấy cô giáo Tiếu sẽ tức giận?”

Nãi Tích nhấp nháy miệng, thấp giọng nói: “Vừa rồi, Vương Manh

Manh nói cô là mẹ con, con chưa từng nói với các bạn cô không phải.....”

Tiếu Hàm bật cười, vì điều này sao? Xoa đầu nó, Tiếu Hàm cười dịu

dàng nói: “Vì điều này sao? Con không phải là thấy các bạn nói cô giáo
Tiếu là mẹ, cảm thấy mất mặt chứ?” Nói xong, cố ý đau lòng rũ mắt xuống,
giả bộ tâm trạng đau khổ. Muốn khuyển bảo đứa nhỏ này là một quá trình
dài, trọng trách này vẫn nên giao cho ba ba nó thôi, hôm nay cô làm, chỉ có
thể làm cho tâm tư nó rối mù, bỏ qua việc này.

Tâm tư Nãi Tích làm sao có thể so với tâm tư hơn hai mươi năm của

Tiếu Hàm, thấy bộ dạng khó chịu này của cô giáo Tiếu, lập tức móng ruột,
lại xấu hổ và khổ sở, vội vàng nhảu xuống sô pha, vươn bàn tay nhỏ bé,
muốn ôm cổ Tiếu Hàm giống như ôm ba ba, nhưng lại nghĩ nghĩ, có chút sợ
sệt, liền lấy tay cầm tay áo của cô, lo lắng nói: “Cô giáo Tiếu, Nãi Tích
không cảm thấy như vậy!”

Mỗi ngày các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều được ba mẹ đưa đón, nó chỉ có ba

ba đến đón, Vương Manh Manh hỏi nó rất nhiều, vì sao mẹ nó lại không tới
đón. Nó một chút cũng không muốn trả lời loại vấn đề này, một chút cũng
không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.