KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 97

Thằng bé chắc là đã khóc mệt, dựa vào vai Tiếu Hàm thỉnh thoảng nức

nở, cổ họng có chút nghẹn, nước mắt lại không còn.

Tiếu Hàm thấy nó cuối cùng cũng dừng khóc, cảm thấy hơi ổn định,

cũng không thể để cho nó khóc kiệt sức được, mẹ có nói qua, đứa nhỏ mà
khóc quá nhiều, lại dễ làm cổ họng đau.

Lại nói tiếp, dỗ một đứa nhỏ, Tiếu Hàm thật chẳng có kinh nghiệm gì,

tất cả đều là nhờ nhớ lại trước kia lúc ba mẹ dỗ dành cô.

“Nãi Tích ngoan ngoãn, mẹ sẽ bế, không được khóc nha ~~” Tiếu Hàm

bế Nãi Tích, bắt đầu thong thả quay vào, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó, chậm rãi
lắc lư.

Không thấy được khóe miệng của cô giáo Tiếu cứng ngắc, từ xa nhìn lại,

ngược lại thực sự là một người mẹ hiền từ.

Trước kia cô không chịu đi ngủ, ba ba sẽ bế cô như vậy, dỗ một hai

tiếng. Bây giờ, coi như cô đang thực hành làm mẹ trước đi, chỉ có thể cảm
thán, làm ba mẹ thật không dễ dàng, bả vai, cánh tay, chân, đều đau nhức!

Ước chừng khóc thút thít hơn hai mươi phút xong, Nãi Tích mới ôm cổ

cô, nghiêng đầu, im lặng ngủ.

Trong lòng Tiếu Hàm thở phào một tiếng, tay chân nhẹ nhàng bế nó vào

phòng, đặt nó nằm trên giường, cởi giầy, đắp chăn cho nó, mới im lặng rời
phòng.

Nhìn thức ăn đã nguội, Tiếu Hàm giật mình, cuối cùng vẫn là ăn qua

một chén cơm.

Có nên gọi điện thoại cho anh Triển Nguyên không đây? Tiếu Hàm sầu

não, Nãi Tích vẫn thường xuyên đa cảm như vậy, hay là thấy cảnh thương
tình mới như thế? Thân là cô giáo tiểu học, Tiếu Hàm bắt đầu suy nghĩ, ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.