KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 12

“Đúng vậy, nhưng em không nghĩ là mình thật sự muốn biết đâu.”
“Chị muốn biết!” Keiko gằn giọng. “Chị rất muốn biết ông ngoại ruột

của mình là người thế nào. Dù sao đó cũng là cội nguồn của chị. Cũng là
cội nguồn của em đấy.”

Lòng tôi chẳng mảy may xúc động, nhưng tôi cũng không hơi sức đâu

phản bác.

“Vậy giờ sao đây? Em có tham gia không?”
“Được rồi. Em sẽ tham gia.”
Không hẳn là tôi không muốn biết về ông, chẳng qua chỉ muốn làm bộ

làm tịch một chút, kẻo mang tiếng làm vì tiền.

Ngày hôm sau, tôi gặp chị ở Shibuya

*

, cùng ăn cơm và bàn bạc.

Đương nhiên là chị ấy trả tiền. Chúng tôi vào một nhà hàng Ý. Chị mặc
chiếc quần jeans đã sờn, khuôn mặt để mộc như thường lệ.

“Lần này có thể chị sẽ nhận được một công việc hấp dẫn. Chị đang

tham gia dự án của một tờ báo với chủ đề sáu mươi năm kết thúc chiến
tranh, sẽ ra mắt vào năm sau.” Keiko có vẻ rất hãnh diện vì đó là một tờ
báo lớn.

“Ồ, tuyệt nhỉ! Từ một tạp chí rẻ tiền, chỉ một bước đã nâng tầm rồi.”
“Đừng có dùng từ rẻ tiền!” Chị gằn giọng, rồi tiếp tục câu chuyện. “Vì

vậy, nếu thuận lợi còn có thể xuất bản được sách nữa.”

“Thật sao? Sách gì?”
“Đặc san các câu chuyện về những người đã kinh qua chiến tranh. Vẫn

chưa biết có xuất bản được hay không, nhưng chị nghĩ chắc phải viết cùng
ai đó.”

Chị nói mà đôi mắt sáng bừng lên. Ra vậy, điểm mấu chốt là đây. Chị

muốn kết hợp sự nghiệp với việc tìm hiểu về ông ngoại, vừa có thể hiểu về
ông, vừa có thể giúp mẹ. Tôi chắc chị thật lòng muốn tìm hiểu chuyện này,
nhưng mong muốn chứng tỏ khả năng viết báo có lẽ quan trọng hơn. Bởi từ
nãy đến giờ, chị chưa hề nhắc đến ông một lời nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.