KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 150

“Khi đó, Nhật Bản sẽ trở thành một quốc gia như thế nào nhỉ? Cháu ta

có lẽ cũng xem chuyện này như chuyện ngày xửa ngày xưa giống như ta
nghe chuyện thời Edo mà ông đã kể thôi.”

Ta cũng thử tưởng tượng cảnh ta ngồi dưới mái hiên, các cháu vây

quanh nài nỉ. “Ông ơi, kể chuyện cho bọn cháu đi.” Và ta sẽ kể, “Ngày xưa
ông từng chiến đấu tại các hòn đảo ở phương Nam...”

“Mong rằng nó sẽ là một quốc gia hòa bình.”
Ta chợt giật mình về câu nói bất giác thốt lên, như thể không ngờ đó là

câu nói của chính mình. Phi công lái máy bay chiến đấu đánh cược mạng
sống mà chiến đấu, huống gì bản thân đã chấp nhận hy sinh trong cuộc
chiến này, vậy mà lại nói những lời đó. Miyabe không nói gì, chỉ gật đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau ta đã bay khỏi Rabaul. Miyabe vẫy chào, nhìn

theo ta.

Sau khi rời khỏi mặt đất, ta xoay một vòng trên bầu trời, thấy Miyabe

đang gào lên gì đó, hình như anh ấy nói “ĐỪNG... CHẾT... ĐẤY!” Đó là
hình ảnh cuối cùng của Miyabe mà ta thấy.

Ta chào anh ấy và bỏ lại Rabaul sau lưng.
Một năm sau khi chiến tranh kết thúc, ta mới biết việc Miyabe tử trận

vì tấn công cảm tử. Ta đã khóc thương anh ấy. Ta thực lòng nghĩ rằng, một
đất nước đã giết người con ưu tú như thế bằng một cuộc tấn công cảm tử thì
thật đáng bị diệt vong.

Chị bật khóc nức nở từ nửa sau câu chuyện. Ông Izaki nhìn chị chăm

chú, đôi mắt ấy cũng đã rơi lệ tự lúc nào, rối trầm lắng nói.

“Thật ra, ta bị ung thư.”
Tôi giật mình.
“Nửa năm trước bác sĩ đã bảo ta chỉ còn sống được ba tháng nữa thôi.

Chẳng biết vì sao, ta vẫn còn sống đến bây giờ.” Ông Izaki nhìn thẳng về
phía chúng tôi nói. “Đến giờ thì ta đã biết. Ta có thể sống tiếp là để kể cho
các cháu nghe câu chuyện này. Khi từ biệt ở Rabaul, Miyabe đã nói chuyện
đó với ta là để một ngày nào đó, ta thay anh ấy, kể câu chuyện này cho các
cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.