KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 151

Khi đó, thằng nhóc cháu ông Izaki khóc lớn, chẳng ngần ngại ánh mắt

của mọi người. Con gái ông Izaki và cô hộ lý cũng dùng khăn chặm mắt
nhiều lần.

“Tiểu đội trưởng! Tôi đã gặp các cháu của anh rồi đấy. Cả hai đều rất

ưu tú. Cháu trai thật giống anh, là một thanh niên oai vệ đấy. Tiểu đội
trưởng! Anh có nhìn thấy không?” Ông Izaki ngước nhìn trần nhà nói.

Chị tôi lấy hai tay lau mắt. Ông Izaki nhắm mắt, ngả người xuống.
“Xin lỗi. Ta hơi mệt một chút.”
“Ông không sao chứ ạ?” Cô hộ lý vội chạy đến kế bên.
“Không sao. Nhưng ta phải nghỉ một lát.”
Cô hộ lý dùng mắt ra hiệu với chúng tôi.
“Chúng cháu rất cảm ơn ông ạ!”
Tôi đứng dậy nói nhưng ông Izaki dường như không nghe thấy. Ông

thực sự đã dốc hết sức để kể chuyện cho chúng tôi. Tôi đặt tay lên vai
Keiko đang lau nước mắt. Chị lẳng lặng gật đầu, đứng lên.

“Ông hơi mệt phải không? Chúng cháu sẽ để ông yên tĩnh một lúc

nhé.” Cô hộ lý nói.

Ông Izaki chìm vào giấc ngủ với gương mặt yên bình. Tôi cúi gập

người chào ông và rời khỏi phòng bệnh.

Khi ra đến sảnh, mẹ con cô Emura theo kịp chúng tôi.
“Đây là lần đầu tiên cô nghe cha mình kể câu chuyện đó.”
“Tôi cũng lần đầu tiên nghe ông kể chuyện như vậy.” Nước mắt của

cậu trai trẻ ấy vẫn đang rơi. “Tệ quá! Ông chưa hề kể chuyện cổ tích nào
cho cháu. Cháu đã rất muốn ngồi ở hiên nhà nghe ông kể đấy.”

Thế rồi cậu ấy khóc, quay sang mẹ.
“Mẹ... Con xin lỗi... Con...”
Cuối cùng cậu ấy nói gì tôi không nghe rõ. Cô Emura nhin đứa con

trai rồi cũng bật khóc.

“Đối với chúng tôi hôm nay là một ngày rất đáng ghi nhớ. Cảm ơn các

cháu!” Cô Emura lau nước mắt, cúi gập người. “Cha cô có thể còn sống trở
về từ cuộc chiến đó là nhờ ông Miyabe. Cô nghe cha kể mà xúc động lắm.
Thật lòng cảm ơn các cháu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.