KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 155

nước, chắc trong ông vẫn có niềm vui nào đó.”

“Chị thì nghĩ khác. Khi tấn công cảm tử, chắc chắn ông không hề cảm

thấy vui vẻ.”

Chị nói thế, sau đó khẽ nói thêm rằng. “Chị nghĩ anh Takayama đã sai

rồi.”

Từ sân bay Kansai chúng tôi đi xe điện và xuống ga Kokawa ở

Wakayama. Chúng tôi vừa ra đến vòng xoay trước nhà ga thì có tiếng gọi.
“Cô cậu nhà Saeki phải không? Tôi là con trai ông Nagai.”

Người đàn ông trạc 50 tuổi, mặc bộ đồ lao động đã bạc màu xưng tên.

Chú ấy đã đến tận đây đón chúng tôi.

“Cô cậu cất công từ Tokyo đến đây nghe câu chuyện của cha tôi à.

Thật vất vả quá!” Trong xe, người đàn ông ấy cười nói. “Cha tôi trước kia
đã từng tham gia chiến tranh với Mỹ. Ghê thật đấy! Cùng chiến đấu với
ông nhà cô cậu ở Rabaul phải không?”

“Vâng ạ.”
“Chẳng biết cha tôi nhớ được đến đâu nhưng nếu được nghe một câu

chuyện hay thì thích quá!”

“Chúng cháu cám ơn ạ.”
Nhà của cựu Chuẩn úy bảo trì Hải quân, Nagai Kiyotaka là một ngôi

nhà kiểu nông thôn, tuy cũ nhưng khá lớn. Trước nhà có một khoảng sân
rộng, cây cối được chăm sóc kỹ lưỡng.

Ông Nagai chống gậy đứng chờ chúng tôi.
“Cha tiếp khách một mình được không?”
“Không sao đâu.” Ông Nagai cười.
“Vậy, con có chút việc bên Hiệp hội Nông nghiệp.”
Con trai ông Nagai quay về phía chúng tôi. “Khi nào về, cô cậu cứ gọi

điện, tôi sẽ đưa hai người ra nhà ga.”

Nói rồi chú ấy liền lên xe đi. Tôi và chị được dẫn vào căn phòng kiểu

Nhật rộng rãi.

“Ta vẫn còn nhớ rõ về Miyabe đấy.” Ông Nagai nói. “Chúng ta gặp

nhau ở Rabaul. Ta là lính bảo trì động cơ của máy bay Reisen.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.