KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 167

“Thầy Segoe à? Thầy của Go Seigen

*

.”

Cái tên Go Seigen thì ai cũng biết. Ông ấy là thần đồng Trung Quốc,

rất nổi tiếng trong giới cờ vây Nhật Bản trước chiến tranh. Danh tiếng của
ông ngay cả những người không biết chơi cờ như tôi cũng biết, đến mức có
cả bài thơ hài đại loại như “Go Seigen người mà Hangyoku thương thầm”.
Hangyoku là geisha trinh nữ nổi tiếng thời bấy giờ. Ông Go Seigen bây giờ
vẫn còn sống. Tuy đã qua tuổi 90 và vẫn đang nghiên cứu cờ vây. Giỏi thật!

Ta nhớ được cái tên Segoe cũng vì chuyện này.
“Cậu có nguyện vọng trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp không?” Thiếu

tá hỏi.

“Không.” Miyabe nói. “Tôi đã từng mong muốn thế, nhưng cha tôi

không cho phép.”

“Vậy à?” Thiếu tá không hỏi gì thêm nữa, rồi thu dọn các quân cờ.

“Cám ơn nhé. Ta đã học được nhiều điều. Sau này có cơ hội, mong cậu lại
chỉ bảo.”

Miyabe cúi đầu. Nhưng không có ván cờ nào giữa họ nữa. Hai tuần

sau, thiếu tá Tsukino chuyển công tác sang phục vụ trên hạm đội, chiến đấu
trên khu trục hạm Ayanami. Ông cũng chịu chung số phận với con tàu
trong đêm pháo kích đảo Guadalcanal vào cuối năm đó.

Thiếu tá trở về trại sĩ quan. Miyabe cũng rời trại lính, ngồi dưới gốc

cọ. Ta đuổi theo sau và ngồi cạnh Miyabe.

“Nhất đẳng phi tào Miyabe chơi nghiêm túc nhỉ.”
“Đó là môn cha tôi thích, bởi vậy nên tôi mới được học cờ vây, nhưng

sau lại quá ham mê nên định trước khi lên trung học sẽ trở thành kỳ thủ
chuyên nghiệp.”

“Anh bị cha phản đối phải không?”
“Cha tôi là người buôn bán nên muốn tôi kế thừa sự nghiệp. Dù bị

phản đối nhưng tôi vẫn lén đến lớp của thầy Segoe tiếp tục học cờ vây. Tôi
không thể trả học phí hằng tháng nhưng thầy bảo không cần.”

“Ông ấy quả thực là một thầy giáo tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.