KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 176

trở thành hòn đảo bị lãng quên. Ta ở Rabaul suốt đến khi chiến tranh kết
thúc nhưng cuộc sống ở đó thực sự quá cực nhọc nặng nề.

Tôi khó khăn gật đầu. Ông Nagai nói tiếp.
“Dù vậy, cũng may mắn là nhờ đó kéo dài được mạng sống. Sau chiến

tranh ta ra sức làm việc. Ta đã tìm được niềm vui trong lao động. Không
chỉ riêng mình ta. Nhiều người đàn ông hạnh phúc khi được sống và được
lao động. Không, ta nghĩ không chỉ đàn ông mà cả phụ nữ cũng thế. Nhật
Bản đã hồi phục thần kỳ sau chiến tranh. Nhưng mà này, cô cậu Saeki à, ta
nghĩ đó là bởi những người đàn ông ngập tràn niềm vui sống, lao động và
nuôi dưỡng gia đình. Và hạnh phúc đó là nhờ những người như Miyabe đã
đổ máu và ngã xuống.”

Ông Nagai lau nước mắt.
“Chỉ là có một điều ta thắc mắc. Miyabe là người rất quý trọng mạng

sống, dù bị rêu rao là kẻ hèn nhát vẫn chọn con đường sống. Con người
ấy...” Ông Nagai khẽ nghiêng đầu. “Tại sao lại tự nguyện tham gia cuộc tấn
công cảm tử? Đúng là chuyện quá mức lạ lùng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.