KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 177

ĐIÊN CUỒNG

S

au khi gặp ông Nagai, tôi đã lùng sục tìm đọc những cuốn sách nói về

trận chiến Thái Bình Dương. Tôi muốn biết các trận chiến đã diễn ra như
thế nào tại nhiều chiến trường khác nhau.

Càng đọc càng cảm thấy căm phẫn. Các binh lính và hạ sĩ quan ở hầu

hết các chiến trường đều bị sử dụng như những viên đạn pháo. Chắc các
tham mưu cấp cao của Bộ Tổng tư lệnh và Tổng hành dinh Đế quốc chẳng
hề quan tâm đến sinh mạng của binh sĩ. Chắc họ cũng chẳng quan tâm đến
việc các binh lính còn có gia đình hay người thương. Chính vì thế họ mới
nghiêm cấm việc đầu hàng, nghiêm cấm việc trở thành tù binh, kêu gọi việc
xả thân vì danh dự. Họ đã ra lệnh “Chết!” cho những người đã tận lực chiến
đấu nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được thất bại.

Trung đoàn Ichiki tận diệt tại Guadalcanal cũng vậy. Sau khi trận

chiến kết thúc, bờ biển lúc rạng đông đầy rặt những thương binh. Thấy
quân Mỹ đến gần, dù không thể di chuyển nhưng họ vẫn cố dùng hết sức
lực cuối cùng nã súng, những người không còn đạn thì tự sát bằng lựu đạn.
Chuyện này lặp đi lặp lại ở bất cứ đâu.

Không quân cũng vậy. Họ được huấn luyện rằng nếu bị trúng đạn,

không còn hy vọng trở về thì phải tự phát nổ.

Thế hệ ông ngoại đã sống một thời kỳ vĩ đại làm sao. Trong cuộc

chiến chiến đấu anh dũng hết mình, sau chiến tranh lại dựng xây đất nước
từ tro bụi.

Tuy nhiên, vẫn còn nhiều điều tôi chưa hiểu về Kamikaze. Có sách

viết tất cả đều do tự nguyện nhưng cũng có cuốn lại cho rằng đó là do ép
buộc. Rốt cuộc ông ngoại tôi thuộc nhóm nào đây? Dù thế nào thì những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.