KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 211

“Cậu yêu vợ cậu chứ?”
Ta gật đầu không suy nghĩ trước câu hỏi của Miyabe. Vậy sao, ta yêu

vợ mình sao?

“Nếu vậy, tại sao cậu lại tham gia tấn công cảm tử?” Câu hỏi của

Miyabe mang ý trách móc.

“Tôi là phi công của Hải quân Đế quốc!”
Ta hét lên rồi bật khóc. Lần đầu tiên ta rơi nước mắt từ sau khi trở

thành phi công lái máy bay chiến đấu. Miyabe nhìn chăm chăm không nói
gì.

Khi ta dợm đứng lên, Miyabe nói.
“Nghe này Tanikawa. Nếu cậu được lệnh tấn công cảm tử thì hãy hạ

cánh khẩn cấp lên bất cứ hòn đảo nào.”

Ta sửng sốt đến độ sợ hãi, câu nói ấy nếu bị đem ra Tòa án binh chắc

chắn sẽ bị xử tử.

“Nếu cậu chết vì tấn công cảm tử thì chiến cục cũng không thay đổi

nhưng nếu cậu chết thì cuộc đời vợ cậu sẽ thay đổi rất lớn đấy.”

Trong tâm thức ta bỗng hiện lên hình ảnh của Kae.
“Đừng nói nữa. Nếu được lệnh tấn công cảm tử thì tôi chỉ biết làm

theo thôi.”

Miyabe không nói gì thêm. Khi đó, còi cảnh báo vang lên, xa phía sau

nghe thấy cả tiếng bom. Địch đến tấn công. Chúng ta chạy vào hào phòng
không. Dưới phi trường các máy bay đã sớm được lính bảo trì đưa vào
boong-ke. Khoảng thời gian ấy, chúng ta không xuất quân đánh chặn, chọn
đối sách bảo tồn máy bay hơn việc đánh chặn ít ỏi rồi bị đội hình khổng lồ
của địch bắn giết. Số máy bay có thể hoạt động ở Nichols chỉ còn vài chiếc.

Dù vậy, ngày hôm đó thật không may. Phe ta phát hiện ra địch quá

muộn nên nhiều máy bay đã bị bắn phá trên mặt đất. Kết quả, không còn
chiếc máy bay nào tại Nichols có thể hoạt động.

Không lâu sau có lệnh đưa các phi công ở căn cứ Nichols về nội địa.

Từ căn cứ không quân Clark ngồi máy bay vận tải qua Đài Loan đến
Omura, Kyushu. Tại đó, các phi công trở về phi đội của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.