KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 226

“Em hiểu tấm trạng khổ sở của chị khi phải nghe những chuyện ấy,

bởi em cũng cảm thấy vậy. Thôi, lần này cứ để mình em đi.”

Chị Keiko chỉ im lặng.
“Chị đã đồng ý với anh Takayama chưa?”
Tôi vừa lái xe vừa hỏi chị đang ngồi bên ghế phụ. Nhà của cựu thiếu

úy Hải quân Okabe Masao ở Narita, thuộc tỉnh Chiba.

“Vẫn chưa nhưng chị định sẽ đồng ý.”
Trước hôm xuất phát, Keiko lại đổi ý bảo rằng chị sẽ đi.
“Chị này, chị từng thích anh Fujiki phải không?”
Chị nhìn tôi vẻ kinh ngạc.
“Đã có lần em vô tình nhìn thấy chị khóc khi ở cạnh anh Fujiki.”
Chị lặng thinh. Cả hai im lặng khá lâu. Sau đó chị Keiko bắt đẩu nói.
“Nói ra em đừng cười chị nhé, được không? Đúng là chị từng thích

anh Fujiki. Chị đã mơ ước sau khi anh ấy đỗ kỳ thi tư pháp, sẽ trở thành vợ
anh. Bởi thế nên khi hay tin anh ấy từ bỏ kỳ thi tư pháp rồi trở về quê, chị
rất sốc. Chị từng nói với anh ấy rằng một khi đã quyết định sự nghiệp thì
đừng trở về quê.”

“Chị và anh Fujiki đã từng hẹn hò với nhau à?”
“Bọn chị còn chưa nắm tay nữa cơ. Cũng chưa từng bày tỏ tình cảm,

cũng chưa từng đi chơi riêng hai người với nhau. Cho nên vẫn chưa phải là
người yêu hay gì của nhau cả.”

“Vậy sao?’
“Có thể nói, việc chị khóc khi ấy cũng giống như một lời tỏ tình.” Chị

cười, đượm chút buồn bã. “Vậy nhưng, anh ấy đã bỏ về mà không nói một
lời nào.”

Tôi nghĩ thầm trong đầu, người như anh Fujiki sẽ không bao giờ nói

đâu. Anh ấy không phải là người sẽ bảo ai đó đi cùng mình khi biết sẽ phải
cực khổ lăn lộn với cuộc sống.

“Chị không hối hận sao?”
“Hối hận ư? Tại sao chứ? Chị nghĩ mình đã chọn lựa đúng. Chị thấy

thật may khi lúc đó anh ấy không bảo chị theo cùng. Với một đứa trẻ như
chị khi ấy, không chừng sẽ từ bỏ việc học Đại học mà đi theo ấy chứ.” Chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.