KHÔNG CÓ BỮA ĂN NÀO MIỄN PHÍ - Trang 184

tôi những lời yêu thương mật ngọt, đã có ngàn hè phố bóng cây giữ
cho chúng tôi dấu ấn, đã có trăm ghế đá công viên nghe câu
chuyện tình ngây ngô…

Những ngày ra biển lớn

Dù đẹp và thơ mộng, cái tuổi mới lớn đó cũng khác gì nhiều với

những thiếu niên đã lớn lên ở Boston, Bogota hay Belgrade. Quê
hương Việt Nam của tôi không phải là vườn địa đàng của tuổi trẻ hay
là một chùm khế ngọt ngào đặc thù nào. Cho nên, với tuổi còn say
mê khám phá những chân trời lạ, xứ Mỹ vừa gặp qua phong cảnh
mênh mông, văn hóa đa dạng và nhịp sống năng động làm tôi mau
chóng quên đi những êm đềm của quê hương, dù mỗi đêm trên đài
truyền hình, thời sự về Việt Nam đã được phát sóng không ngừng.

Con người tôi thích ứng khá nhanh. Từ một cậu học trò nhút nhát

ham học, tôi thành một sinh viên tự tin, nhưng ham chơi và lười
biếng. Tôi sống như người Mỹ, học như người Mỹ và chơi như người
Mỹ. Là người Việt duy nhất trong số 42.000 sinh viên của trường,
tôi cũng không có nhiều lựa chọn. Hòa nhập vào cộng đồng mới với
một tư duy mới và nhiều cuộc tình ngắn ngủi nhưng cháy bỏng, tôi
quên đi các tà áo dài trắng e ấp ngày nào bên sân trường Duy Tân.
Việt Nam thật xa và ký ức mờ nhạt.

Cho đến một ngày đẹp trời nào đó, tôi nhận một lá thư của Bộ

Ngoại giao Mỹ nhắc nhở anh đã tốt nghiệp đại học, chúng tôi sẽ
ngưng gửi tiền học bổng. Anh cũng lo mà về phụng sự nước mình đi
chứ. Tôi quăng lá thư vào sọt rác, điện thoại cho bạn bè hỏi cách ở lại
Mỹ, hợp pháp và bất hợp pháp, rồi tiếp tục mê mết trong một
cuộc tình đang nhiều thú vị với hai cô đồng tính (lesbians).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.