KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 111

Jake nói, “Nhưng sao?”

“Susan bị chậm mất bốn tiếng trên đường cao tốc. Tôi đang băn

khoăn không biết kiểu hạn chót nào đã có thể trôi qua khi ấy, khiến một bà
mẹ cảm thấy muốn tự kết liễu đời mình.”

“Peter ổn. Đừng lo về chuyện đó. Nó sẽ sớm về nhà, đầu gối hơi run

chút nhưng vui vẻ.”

Tôi không nói gì thêm. Cô nhân viên phục vụ cùng đồ ăn xuất hiện.

Trông rất ngon, lại rất nhiều. Jake hỏi, “Mấy tay đánh thuê có tìm được ông
không?”

Tôi gật đầu và vừa ngốn những nĩa đầy cá ngừ vừa kể cho anh nghe.

Anh nói, “Chúng biết tên anh à? Thế thì không ổn rồi.”

“Không được lý tưởng, đúng là không. Và chúng biết tôi đã nói

chuyện với Susan lúc trên tàu.”

“Làm thế nào biết được?”

“Bọn chúng từng là cảnh sát. Chúng vẫn còn bạn bè đang làm việc.

Không có cách lý giải nào khác.”

“Lee và Docherty hả?”

“Có thể. Hoặc có thể một gã nào đó làm ca ngày vào sở đọc hồ sơ.”

“Mà chúng chụp ảnh anh nữa hả? Thế cũng không ổn.”

“Không được lý tưởng,” tôi lại nói.

“Có bất kỳ dấu hiệu gì về nhóm còn lại mà bọn này nói tới không?”

Jake hỏi.

Tôi kiểm tra qua cửa sổ rồi đáp, “Cho tới giờ thì chưa có gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.