KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 140

“Ông ta đi rồi. Mà tên ông ta không phải Browning. Ông là con bé

giữa rừng già đấy.”

Tôi chẳng nói gì. Chỉ nghe tới từ con bé là nghĩ về Jacob Mark cùng

đứa cháu trai Peter của anh. Một cô gái gặp ở quán bar. Một con bé hết sức
ngon lành. Peter đã rời quán cùng nó
.

Một trong hai tay còn lại trong phòng nói, “Chúng tôi cần ông quên

hoàn toàn chuyện làm một điều tra viên, được chứ? Chúng tôi cần ông cứ
hãy là một nhân chứng. Chúng tôi cần biết làm thế nào mà tên của Sansom
có liên hệ tới người phụ nữ đã chết. Ông sẽ không rời khỏi căn phòng này
chừng nào chúng tôi chưa tìm ra.”

Tôi nói, “Tôi sẽ rời khỏi phòng này đúng lúc nào tôi quyết định làm

thế. Phải cần nhiều hơn ba nhân viên hồ sơ để giữ tôi ở nơi nào đó mà tôi
không muốn ở.”

“Mạnh miệng đấy.”

Tôi nói, “Dù sao tên của Sansom cũng được nhắc tới ngoài kia rồi.

Tôi đã nghe thấy cái tên ấy từ miệng bốn tay điều tra thuê ở thành phố New
York.”

“Bọn họ là ai?”

“Bốn gã mặc com lê cùng một tấm danh thiếp giả.”

“Ông có thể làm tốt nhất là từng đó hay sao? Đó là một câu chuyện

quá nghèo nàn. Tôi nghĩ ông đã nghe cái tên ấy từ chính Susan Mark kia.”

“Tại sao các ông thậm chí cũng quan tâm? Một nhân viên HRC có thể

biết điều gì sẽ gây hại cho một người như Sansom chứ?”

Không ai nói gì, song sự im lặng hết sức kỳ lạ. Dường như nó mang

theo một câu trả lời không thành tiếng đang điên cuồng xoắn xít và phồng
to lên trên, phồng cả bên ngoài, kiểu như: Không chỉ Sansom làm chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.