KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 154

Sansom liếc vợ. Rồi liếc lại tôi. Ông ta nói, “Chúng tôi không biết

việc đó.”

“Thông tin đó chưa được thông báo. Nó là một cầu thủ ở USC. Cách

đây năm ngày thằng bé đã rời quán bar với một cô gái. Từ đó tới nay chưa
ai trông thấy nó. Nó được cho là đang tạm vắng mặt không phép, đang tận
hưởng những thời khắc tuyệt nhất trong đời.”

“Anh biết chuyện này bằng cách nào?”

“Qua em trai của Susan Mark. Cậu của thằng bé.”

“Và anh không tin câu chuyện đó à?”

“Quá trùng hợp.”

“Không hẳn thế. Lúc nào chẳng có chuyện bọn con trai rời quán bar

với các cô gái.”

“Ông là một người cha,” tôi nói. “Điều gì khiến ông tự bắn vào đầu

mình, điều gì khiến ông không làm thế?”

Căn phòng còn trở nên im lặng hơn nữa. Elspeth Sansom thốt lên,

“Chết tiệt.” Trong mắt Sansom hiện lên ánh nhìn xa xăm mà trước đây tôi
từng thấy ở các sĩ quan chiến trường tài ba khi phản ứng trước một trở ngại
chiến thuật. Tư duy lại, triển khai lại, tổ chức lại, tất cả diễn ra trong một
hai giây ngắn ngủi. Tôi thấy ông ta lướt lại quá khứ và đi đến một kết luận
chắc chắn. Sansom nói: “Tôi lấy làm tiếc về hoàn cảnh của gia đình Mark.
Tôi thực sự lấy làm tiếc. Và tôi sẽ giúp đỡ nếu có khả năng, nhưng tôi
không thể. Không gì trong quãng đời hoạt động ở lực lượng Delta của tôi có
thể được tiếp cận thông qua HRC. Không gì hết. Hoặc chuyện này liên quan
tới một vấn đề hoàn toàn khác, hoặc kẻ nào đó đang nhòm lầm chỗ.”

“Họ sẽ nhòm ngó chỗ nào khác đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.