KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 230

“Ông đã nói điều đó với tôi rồi mà.”

“Tôi trông thấy nó năm 1994,” tôi nói. “Người ta nói với chúng tôi

rằng nó vừa được thu giữ. Tận mười một năm sau thời điểm cô nói rằng nó
bị thu giữ đấy. Hồi ấy người ta kinh hoảng, khi thấy khả năng của loại súng
này. Quân đội không phải đợi tới mười một năm mới kinh hoảng đâu.”

“Sẽ phải thế đấy,” Lila nói. “Nếu để lộ ra khẩu súng ngay sau khi thu

được nó thì có thể đã gây ra Thế chiến thứ Ba rồi. Làm thế là trực tiếp thừa
nhận rằng lính của các ông đã trực tiếp đối mặt với người của chúng tôi mà
không hề có tuyên bố thù địch nào. Ít nhất cũng bị coi là trái luật, mà xét về
góc độ địa-chính trị thì thật khủng khiếp. Nước Mỹ sẽ mất vị thế thượng
phong về đạo đức. Sự ủng hộ trong nội bộ Liên bang Xô viết sẽ được tăng
cường. Sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản sẽ bị làm chậm lại, có lẽ nhiều
năm.”

Tôi chẳng nói gì.

Lila nói: “Hãy nói cho tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra trong quân đội

ông năm 1994, sau cơn kinh hoảng ấy?”

Tôi ngừng lại, đúng như Svetlana Hoth đã ngừng. Tôi nhớ lại những

chi tiết lịch sử. Thật đáng ngạc nhiên. Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại. Rồi tôi
nói, “Thực ra không có nhiều chuyện xảy ra.”

“Không có áo giáp chống đạn mới à? Không có loại ngụy trang mới

nào à? Không có phản ứng chiến thuật bằng bất kỳ hình thức nào sao?”

“Không.”

“Liệu điều đó có logic, ngay cả đối với một quân đội không?”

“Không thật logic.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.