KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 270

được anh. Hoặc tôi sẽ bắt anh xơi thứ đó, hoặc tôi sẽ cắm vào đít anh và
tiêm nó từ phía trong đấy.”

“Đây là thuốc giảm đau,” gã đàn ông nói. “Một loại có tác dụng giảm

bớt cơn đau. Cho chân ông.”

“Chân tôi ổn.”

“Ông chắc không?”

“Lui ra.”

Thế là gã làm theo. Gã đi ra qua một cánh cửa dày làm bằng gỗ sơn

trắng hệt như những bức tường. Cánh cửa trông cũ. Nó thoáng kiểu gothic.
Tôi từng thấy những cánh cửa tương tự ở các tòa nhà công cộng xưa cũ, các
trường học thành phố, và những đồn cảnh sát.

Tôi lại thả đầu xuống cũi. Chẳng có cái gối nào. Tôi chăm chăm nhìn

lên trần qua các thanh sắt và chuẩn bị tĩnh trí lại. Nhưng chưa tới một phút
sau, hai gã đàn ông mà tôi biết bước vào qua cánh cửa gỗ. Hai nhân viên
điều tra liên bang. Hai gã tay sai, không phải tay cầm đầu. Một trong hai tay
này mang theo khẩu Franchi 12. Trông có vẻ nó đã được nạp đạn, lên nòng
và sẵn sàng. Tay còn lại cầm một dụng cụ gì đó trong tay, trên cánh tay
quấn một đoạn dây xích mảnh. Tay cầm súng bước tới sát chấn song cũi tôi,
thò nòng súng vào rồi gí mũi súng vào họng tôi và giữ yên ở đó. Tay cầm
dây xích mở khóa cửa vào. Không dùng chìa khóa, mà xoay vòng số sang
trái và phải. Dạng khóa dùng tổ hợp số. Gã mở cửa, bước vào trong, dừng
lại bên cạnh cũi của tôi. Dụng cụ trong tay gã giống như một chiếc kìm,
nhưng lại có lưỡi cắt thay vì hàm kẹp. Một dụng cụ dùng để cắt. Trông thấy
tôi nhìn nó, tay này mỉm cười. Gã ngả người về trước, phía trên thắt lưng
tôi. Nòng khẩu súng dài ấn mạnh hơn vào họng tôi. Biện pháp cảnh cáo
khôn ngoan. Ngay cả khi hai tay còn đang bị khóa, tôi vẫn có thể gập người
từ phần eo về phía trước và ra một cú húc đầu rất chuẩn. Có thể không phải
cú mạnh nhất của tôi, nhưng với rất nhiều lực từ cổ tôi có thể khiến gã này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.