KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 274

nheo mắt nhìn nó và lật lật những trang ở cuối. Tôi nhún vai, như thể trí
nhớ đã lừa dối mình. Tôi lại bỏ hộ chiếu lại chỗ cũ. Nhưng tôi đặt không
đúng vào chỗ của nó. Mấy sợi xích hơi cản trở tí. Rìa cứng của cuốn hộ
chiếu va vào cốc cà phê làm nó đổ. Cà phê tràn ra, bắn tóe ra mặt bàn và
chảy thẳng về cạnh bàn bên kia vào lòng tay cầm đầu. Gã làm điều mà ai
cũng làm. Gã nhảy lùi lại, nửa đứng nửa ngồi và vỗ vào không khí như thể
mỗi lần vỗ có thể đẩy từng phân tử của dòng chất lỏng đi hướng khác.

“Xin lỗi,” tôi nói.

Quần gã ướt sũng. Thế nên bây giờ gánh nặng nằm ở phía gã. Có hai

lựa chọn: hoặc ngắt quãng mạch thẩm vấn bằng việc nghỉ một chút để thay
quần, hoặc tiếp tục với chiếc quần ướt. Tôi thấy gã này đang cân nhắc. Gã
không được bí hiểm như gã tự nghĩ về mình.

Tay cầm đầu chọn phương án tiếp tục với chiếc quần ướt. Gã vòng về

phía tủ ngăn kéo, thấm quần bằng khăn giấy. Rồi gã mang lại mấy tờ để lau
bàn. Gã phải cố gắng lắm mới không có phản ứng gì, mà bản thân việc này
đã là một phản ứng rồi.

Gã hỏi lần nữa, “Lần cuối cùng ông rời Mỹ là khi nào?”

Tôi nói, “Tôi không nhớ.”

“Ông sinh ở đâu?”

“Tôi không nhớ.”

“Mọi người đều biết mình sinh ra ở đâu.”

“Cách đây đã lâu rồi.”

“Nếu cần thiết, chúng ta sẽ ngồi đây cả ngày.”

“Tôi sinh ở Tây Berlin,” tôi nói.

“Và mẹ ông là người Pháp à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.