KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 344

trên tên tôi

[44]

. Nhưng tôi đang đối mặt với hai gã, và tôi không chắc chắn

liệu đòn đá có phải là lựa chọn tôi có thể thêm vào hay không. Thứ nhất, vì
tôi đang mang một đôi giày lởm. Chúng sẽ tuột ra. Và đá bằng chân không
sẽ dẫn tới gãy xương. Bàn chân còn yếu hơn bàn tay. Ngoại trừ trong trường
dạy karate, nơi có luật có lệ. Ngoài đường phố thì chẳng có luật lệ nào. Thứ
hai là ngay khi một bàn chân nhấc lên khỏi mặt đất, ta sẽ mất cân bằng và
có khả năng sơ hở. Tiếp theo thì, ta thấy ta nằm quay đơ trên sàn, và rồi ta
chết. Tôi đã từng chứng kiến chuyện ấy xảy ra. Tôi đã làm cho chuyện ấy
xảy ra.

Tôi tì gót chân phải vào bức tường phía sau.

Tôi đợi.

Tôi đoán chúng sẽ dồn lại với nhau. Những đòn ra đồng thời, cách

nhau chín mươi độ. Lao vào trong, cách chừng một bước chân. Tin tốt là
chúng sẽ không gắng giết tôi. Lila Hoth hẳn đã cấm việc ấy. Cô ta muốn có
nhiều điều từ tôi, mà xác chết thì chẳng thể mang lại gì.

Tin xấu là nhiều vết thương nghiêm trọng gần đến mức bỏ mạng.

Tôi đợi.

Leonid nói, “Ông không cần phải để bị thương đâu, ông biết đấy. Nếu

ông muốn, ông chỉ cần đi theo chúng tôi và nói chuyện với Lila.” Tiếng
Anh của Leonid không được đẳng cấp như Lila Hoth. Ngữ điệu của hắn
thô. Nhưng hắn biết tất cả những từ cần nói.

Tôi nói, “Theo các anh đi đâu?”

“Ông biết rằng chúng tôi không thể nói cho ông được. Ông sẽ phải

đeo băng bịt mắt.”

Tôi nói, “Tôi sẽ bỏ qua băng bịt mắt. Nhưng các anh cũng không

buộc phải để bị thương đâu. Các anh có thể đi, về bảo Lila rằng các anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.