KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 383

Springfield bước vào một mình, đúng giờ, nghĩa là sau bốn phút.

Không có thời gian để triển khai vội vàng trên phố. Không có thời gian để
bàn bạc. Có lẽ thậm chí chẳng đủ thời gian để gọi một cú bằng máy di
động. Phần lớn người ta đều đi chậm lại một chút khi vừa bấm số vừa nói
chuyện.

Có một người đàn ông mặc lễ phục buổi sáng ở gần cửa. Áo đuôi tôm

đen, nơ bạc. Không phải nhân viên trực cổng, cũng chẳng phải trưởng đội
trực khuân vác. Một kiểu nhân viên chào đón khách, dù có thể chức danh
của anh ta lớn hơn. Người này bắt đầu bằng việc hướng về phía Springfield,
Springfield liếc người này một cái, anh ta né ngay về hướng khác như thể bị
tát. Springfield là người có kiểu mặt đó.

Anh ta dừng lại một chút, lấy lại tác phong và hướng về phía phòng

trà, nơi tôi đã gặp mẹ con nhà Hoth một lần. Tôi vẫn đứng trong góc quan
sát cửa thông ra phố. Không lực lượng hỗ trợ. Không có chiếc xe hơi mui
kín thông thường nào dừng lại phía ngoài. Tôi đợi cho mười phút trôi qua,
rồi thêm hai phút nữa, chỉ để đề phòng. Chẳng gì xảy ra, chỉ có những âm
thanh thường thấy của một khách sạn sang trọng. Người giàu đến, người
giàu đi. Người nghèo lăng xăng xung quanh làm việc này việc kia cho họ.

Tôi bước vào phòng trà thấy Springfield ngồi đúng chiếc ghế Lila

Hoth đã ngồi. Cũng người phục vụ già tôn quý đang trực, ông bước tới.
Springfield gọi nước khoáng. Tôi gọi cà phê. Người phục vụ gật đầu mà
chẳng ai nhận thấy, rồi ông lại đi ra.

Springfield nói: “Ông đã gặp nhà Hoth ở đây, hai lần.”

Tôi nói, “Một lần ở đúng bàn này.”

“Thực chất thì đó là rắc rối. Liên quan tới họ bằng bất kỳ hình thức

nào cũng bị quy là trọng tội.”

“Vì cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.