Sansom im lặng một lúc lâu.
Rồi ông ta lên tiếng.
“Đi đi,” ông ta bảo. “Đi tìm mẹ con nhà Hoth trước khi chúng lấy
được bức ảnh.”
Tôi không đi. Ngay lúc ấy thì không. Không phải ngay lập tức. Tôi có
những điều cần nghĩ, những kế hoạch cần vạch ra. Và những thiếu sót cần
khắc phục. Tôi không được trang bị. Tôi đang đi đôi ủng làm vườn bằng
cao su và mặc quần xanh. Tôi không có vũ khí. Chẳng có gì là hay ho cả.
Tôi muốn đi vào giữa đêm, mặc đồ đen thích hợp. Với đôi giày phù hợp. Và
vũ khí. Càng nhiều càng tốt.
Quần áo thì dễ.
Vũ khí thì không dễ lắm. Thành phố New York không phải nơi tốt
nhất trên hành tinh này có thể dễ dàng mua một món vũ khí cá nhân. Có lẽ
ở vùng ngoại vi có những nơi lén bán vũ khí cũ với giá đắt, nhưng ở vùng
ngoại vi cũng có những nơi bán xe đã sử dụng, và các tài xế khó tính được
khuyến cáo tránh thật xa những nơi đó.
Rắc rối.
Tôi nhìn Sansom nói, “Ông không thể chủ động giúp tôi, đúng
không?”
Ông ta nói, “Đúng.”
Tôi nhìn Springfield mà bảo, “Giờ tôi sẽ đến một cửa hiệu bán quần
áo. Tôi tính mua quần đen, áo phông đen và giày đen. Cùng một chiếc áo
gió đen, có lẽ cỡ XXXL, loại lùng thùng ấy. Ông nghĩ sao?”