KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 500

“Tôi phải làm thế mà, ông anh.”

“Bọn chúng đã đi đâu?”

“Tôi không biết.”

“Bọn chúng đã trả gì cho anh?”

“Một ngàn đô,” gã nói.

“Không tệ.”

“Cho một phòng.”

“Điên rồ,” tôi nói. Đúng thế thật. Với số tiền ấy chúng đã có thể trở

lại khách sạn Four Seasons. Trừ phi chúng không thể làm thế. Đó là vấn đề.

Tôi dừng lại trong góc tối trên vỉa hè đại lộ Bảy. Bọn chúng đã đi

đâu? Nhưng trước tiên, bọn chúng đi bằng cách nào? Không bằng xe hơi.
Trên đường tới đây, chúng có mười lăm người. Nếu như vậy chúng sẽ phải
cần ít nhất ba chiếc xe. Mà các khách sạn cũ hoen ố chỉ có một nhân viên
bốc hành lý đêm làm việc một mình, không có dịch vụ đậu và lấy xe cho
khách.

Taxi? Có thể, trên đường tới đây, từ mạn giữa thành phố tới lúc đêm

hôm khuya khoắt. Và lại đi ra, lúc 3 giờ sáng trên đại lộ Bảy? Tám người,
đòi hỏi đồng thời ít nhất hai xe taxi không khách.

Không có khả năng.

Tàu điện ngầm? Có thể. Có thể lắm. Có ba tuyến trong phạm vi một

dãy nhà. Lịch hoạt động ban đêm, chờ tối đa hai mươi phút trên sân ga,
nhưng rồi tẩu thoát về mạn trên hoặc mạn dưới thành phố. Nhưng đi đâu?
Chẳng phải là nơi cần đi bộ một cuốc dài khi xuống tàu đầu kia tuyến. Một
nhóm tám người vội vã bước trên hè phố rất dễ bị chú ý. Có sáu trăm nhân
viên điều tra trên phố. Khách sạn khác duy nhất mà tôi nhắm chúng có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.