KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 552

“Còn về bản danh sách?”

“Cô ấy là người bình thường. Có khi chuẩn bị để giết một kẻ khác

cũng tạo ra những cảm xúc hệt như đang chuẩn bị để giết bản thân mình.
Đó là việc cô ấy đang làm. Cô ấy đang leo lên lưng cọp. Nhưng cô ấy vẫn
chưa thực sự lên tới đó. Anh đã chen ngang vào việc của cô ấy quá sớm.
Thế nên cô ấy bỏ cuộc. Cô ấy tìm đường khác để thoát ra. Có lẽ tàu tới phố
59 thì cô ấy mới sẵn sàng.”

“Cô ấy không tham gia trận đấu đó vẫn tốt hơn.”

“Có lẽ đánh thì cô ấy thắng rồi. Lila mong chờ cô ấy lấy ra thứ gì đó

từ túi áo hoặc túi xách của cô ấy. Sẽ có một thứ gây ngạc nhiên.”

“Cô ấy có một khẩu súng lục. Bọn chúng có tới hai mươi hai người.”

Tôi gật đầu. “Chắc chắn cô ấy sẽ chết. Nhưng có thể cô ấy được chết

một cách toại nguyện.”

Một ngày sau Theresa Lee trở lại khách sạn thăm tôi. Cô bảo tôi rằng

Sansom đã khoanh vùng một khu có thể là mục tiêu dài chừng nửa dặm, cơ
quan quản lý đường cao tốc bang Jersey đã cách ly khu vực này bằng các
thùng màu cam. Sau khi tìm kiếm ba giờ, họ thấy điện thoại di động của
Susan. Một giây sau, cách đó hơn một mét, họ tìm thấy chiếc USB.

Nó đã bị xe chèn qua. Nó đã nát bét. Không thể đọc được.

Hôm sau tôi rời New York. Tôi đi về phía Nam. Suốt hai tuần sau đó

tôi bị ám ảnh bởi những gì có thể đã xuất hiện trọng bức ảnh ấy. Tôi nghĩ ra
đủ loại phỏng đoán, một số liên quan tới những vi phạm luật lệ Hồi giáo về
mặt kỹ thuật, một số liên quan tới loài vật đã được thuần hóa. Đan xen với
những cảnh tưởng tượng đầy khủng khiếp từ căn lều ở thung lũng Korengal
là hình ảnh cú đánh vào mặt Lila Hoth cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Cú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.