KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 57

lượng quân cảnh ra. Chẳng ai tôn trọng một quân cảnh trừ một quân cảnh
khác. Rồi họ nói họ sẽ theo dõi tôi rất sát và sẽ biết tôi nói thật hay nói dối.
Đó là điều hoàn toàn nhảm nhí, bởi chỉ những người giỏi nhất trong số
chúng tôi mới có thể làm việc ấy, mà những tay này chẳng phải hàng giỏi
nhất trong chúng tôi, bằng không họ đã giữ các vị trí rất quan trọng, nghĩa
là ngay lúc này lẽ ra họ đang nằm nhà ngủ ngon lành ở một khu ngoại ô
Virginia, chứ chẳng phải chạy tới chạy lui trên cao tốc I-95 giữa lúc đêm
hôm.

Nhưng tôi chẳng có gì để che giấu, thế nên một lần nữa tôi bảo họ cứ

tiếp tục.

Họ có ba vấn đề quan tâm. Một: Tôi có biết người phụ nữ tự sát trên

tàu không? Trước đây tôi từng trông thấy cô ta hay không?

Tôi nói, “Không.” Ngắn gọn, mềm mỏng, nhẹ nhàng, nhưng quả

quyết.

Họ không hỏi thêm gì nữa. Điều đó cho tôi biết sơ bộ những người

này là ai và biết chính xác việc họ đang làm. Họ là đội hạng B của kẻ nào
đó, được điều lên phía Bắc để bịt lại một cuộc điều tra mở. Họ đang xây
tường quây kín, chôn vùi nó, dựng lên ranh giới cho một chuyện mà người
ta mới chỉ hơi nghi ngờ không biết có nên bắt tay xem xét hay không. Họ
muốn có câu trả lời phủ định đối với mọi câu hỏi đặt ra, để có thể khép hồ
sơ và để vấn đề được yên ngủ. Họ muốn tuyệt đối không được có đầu mối
sơ hở nào, và họ không muốn gây sự chú ý đối với vấn đề này bằng cách
biến nó thành một trò ì xèo to tát. Họ muốn ra về với toàn bộ câu chuyện
được lãng quên.

Câu hỏi thứ hai là: Tôi có biết một phụ nữ tên Lila Hoth không?

Tôi trả lời “Không,” bởi tôi không biết. Lúc ấy thì không biết.

Câu hỏi thứ ba là một cuộc nói chuyện kéo dài hơn. Tay chỉ huy khai

mào. Tay đóng vai trò chính. Ông ta già hơn một chút và nhỏ người hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.