14
JACOB MARK nói, “Việc ấy không lý giải được về chiếc áo khoác.”
Nhưng tôi nghĩ anh đã sai. Tôi cho là nó lý giải rất đúng về chiếc áo khoác.
Và nó lý giải cho thực tế rằng cô đã đậu xe ở trung tâm thành phố rồi đi lên
bằng tàu điện ngầm. Tôi nghĩ là cô đang tìm cách đối đầu với kẻ cô sẽ gặp
từ một góc bất ngờ, chui lên từ một cái hố trên nền đất, trong tay có vũ khí,
mặc toàn đồ đen, sẵn sàng đối phó với cuộc đụng độ trong bóng đêm. Có lẽ
chiếc áo parka mùa đông là chiếc áo khoác đen duy nhất cô có.
Và nó cũng lý giải cho mọi thứ khác. Sự sợ hãi, cảm giác u ám. Có lẽ
lầm bầm là kiểu cô luyện những lời khẩn cầu, bào chữa, tranh cãi hoặc thậm
chí những lời đe dọa. Có thể việc lặp đi lặp lại những điều ấy đã khiến
chúng trở nên có sức thuyết phục hơn với cô. Đáng tin hơn. Vững dạ hơn.
Jake nói, “Không thể có chuyện chị ấy đang trên đường chuyển thứ gì
đó, bởi chị ấy không mang gì theo mình.”
“Có thể cô ấy đã mang gì đó,” tôi nói. “Trong đầu cô ấy. Anh đã bảo
tôi rằng cô ấy có trí nhớ tuyệt vời mà. Các đơn vị, ngày tháng, biểu đồ thời
gian, bất kỳ thứ gì chúng cần.”
Anh ta ngừng lại, cố tìm một lý do phản bác.
Nhưng không được.
“Thông tin mật,” Jake nói. “Bí mật quân sự. Chúa ơi, tôi không thể tin
nổi.”
“Cô ấy bị sức ép, Jake.”