KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 179

“Nói ra sự thật như thế này thật nhẫn tâm, anh đã trăn trở rất lâu về

việc nên nói như thế nào. Anh từng nghĩ rằng việc trốn tránh trong những
tưởng tượng của mình sẽ giúp em hạnh phúc hơn. Nhưng Miharu ạ, chạy
trốn chẳng giải quyết được vấn đề gì. Dù đau khổ đến đâu, nếu chúng ta
không đón nhận những chuyện đã xảy ra và chấp nhận hiện thực thì chúng
ta sẽ không thể tiến về phía trước được. Nếu cứ lảng tránh thì em sẽ không
thể đi đâu được. Em sẽ mãi mãi dừng lại ở một chỗ mất.”

Nói những lời mạnh mẽ đó xong, Isao nắm lấy bả vai Miharu. Bàn tay

ấy có vẻ gì đó trẻ trung quá, Miharu ngạc nhiên nhìn anh.

“Xin em, hãy đối mặt với sự thật đi.”
Trên gương mặt chân thành và tha thiết ấy không có những nếp nhăn

khó tính. Đó không phải là gương mặt chớm già của một người sắp lục
tuần, mà có lẽ là khoảng hơn ba mươi - Isao của thời mới cưới đang đứng
trước mặt cô.

Miharu chớp chớp mắt, quay đầu nhìn xung quanh. Hình ảnh cô phản

chiếu trên cánh cửa kính của tủ bát đĩa cũng đã trẻ lại thời hơn ba mươi
tuổi.

Không, không phải là trẻ lại, hình dáng già nua mà Miharu nhìn thấy

trước nay chỉ là tưởng tượng của cô, và hình dáng hiện tại mới là hình dáng
thực sự của Miharu. Nếu đó là sự thực…

“Em…”
Tiếng thì thầm ngạc nhiên của cô cũng trẻ trung hơn hẳn mọi khi, “Em

đã luôn sống trong tưởng tượng ư?”

Trước câu hỏi của cô, Isao điềm đạm gật đầu.
“Yuichi ra đi ở độ tuổi dễ thương nhất như vậy, anh cũng rất đau buồn.

Con mới được hai tuổi đã mắc bệnh, thật quá bất công và vô lý với con.
Thế nhưng chúng ta phải nhìn thẳng vào hiện thực ấy. Em hiểu mà phải
không?”

Phải rồi - Miharu lần theo sợi chỉ ký ức. Hồi hai tuổi Yuichi bị cảm rồi

chuyển thành viêm phổi. Cô đã cho bé uống thuốc cảm mà triệu chứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.