KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 230

.5.

Cơn sốc ở bệnh viện Sakurai cứ kéo dài mãi, cô leo lên chuyến tàu

điện và chịu sự rung lắc của nó mười mấy phút trong sự thẫn thờ. Sau khi
về tới nhà, Miharu lấy lại tinh thần rồi lập tức bắt đầu chuẩn bị. Cô kéo
phăng chiếc túi du lịch trong tủ chứa đồ ra, rồi thoăn thoắt xếp quần áo vào
trong đó.

Mình không thể ở lại đây thêm nữa.
Không biết khi nào bà Toshie sẽ lại đến, vả lại cô cũng ngán tận cổ

việc sống cùng Isao, người không chịu hiểu và thông cảm với Yuichi rồi.

Dù quyết định có thế nào, cô cũng cần thời gian để đầu óc mình nguội

lại. Miharu nghĩ, sau khi tách ra khỏi nhau, hai người sẽ có thể bình tĩnh
đối diện với vấn đề hơn.

Dù mạnh mẽ thế nào, cô không thể ra khỏi nhà mà không có kế hoạch

cũng như nơi chốn để đến được. Cô gọi về cho mẹ ruột của mình - bà
Kiyomi. Khi cô hỏi việc có thể tới làm phiền bà một thời gian không, bà
Kiyomi đã nhẹ nhàng đồng ý ngay.

“Được chứ, cứ về đây với mẹ. Nếu chỉ có mình con thì sẽ vất vả lắm.

Con cứ về đây mà ở.”

“… Cảm ơn mẹ. Vậy thì con nhờ mẹ chăm sóc hai mẹ con con một

thời gian nhé.”

Giọng cô yếu ớt, nước mắt như chực trào ra. Miharu thực sự yên lòng

khi được mẹ cưu mang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.