KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 231

“Lâu rồi không thấy tin tức gì của con, mới bữa trước mẹ còn nghĩ

không biết dạo này con ra sao đấy.”

Đón mẹ con Miharu vào nhà, bà Kiyomi vừa pha trà vừa nói.
“Mẹ định gọi cho con, nhưng sợ như vậy sẽ làm con thấy phiền nên lại

thôi.”

“Vâng… Nếu nói là bận thì đúng là thời gian qua con bận thật.”
Chuyện về Câu lạc bộ Giọt nước, chuyện về Tsumori và nhiều chuyện

khác đã chiếm hết tâm trí, khiến cô không nhớ ra để gọi về cho mẹ nữa.

“Mẹ chờ con chút, con đi thắp cho bố nén nhang đã.”
Đặt hành lý xuống, Miharu nhanh chóng bước vào căn phòng kiểu

Nhật. Cô đặt bánh lên bàn thờ, châm lửa vào nến và thắp nhang, rồi cô
chăm chú nhìn di ảnh của bố, ông Sadatumi, tay gõ chuông một cái, đoạn
cô chắp hai tay vào nhau.

Bố ơi, con đã về đây. Lâu rồi con mới được gặp bố.
Cô khẽ thì thầm như vậy trong lòng, rồi ngẩng mặt lên.
Ông Sadafumi mất vì ung thư năm năm trước, lần cuối cô về thăm ông

là ngày giỗ năm thứ hai. Người mất đã mất rồi, nhưng việc ngồi trước bàn
thờ và nhìn vào di ảnh ông thế này làm cô có cảm giác mình thực sự được
gặp lại ông. Nhớ lại lời Tsumori nói, rằng tang lễ và bàn thờ đều được dựng
lên vì những người còn sống, cô thầm nghĩ đúng là như vậy thật.

Sau khi kết hôn và sinh con, người mà cô cần bảo vệ đã chuyển từ bố

mẹ sang con trai. Dù như vậy, cô vẫn cảm thấy mình và bố mẹ có mối liên
hệ vô cùng đặc biệt.

Anh trai cô đã mất do tai nạn từ nhỏ, còn em trai thì đang sống ở xa

nên ít khi gặp được. Vì thế đối với Miharu, bà Kiyomi là người thân duy
nhất cô có thể dựa dẫm. Tới tuổi này rồi mà mẹ vẫn là một người rất đặc
biệt với cô, chỉ cần bà ở bên cạnh là đã thấy rất vững tâm rồi.

Trở lại phòng khách, Miharu bất giác nhìn quanh. Bậu cửa sổ với ánh

nắng chiếu ấm áp, bên ngoài vài món đồ phơi đung đưa trong gió. Căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.