KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 233

“Mẹ ngạc nhiên lắm phải không.”
“Con có kể với mẹ rồi, nhưng phải nhìn tận mắt mới cảm nhận được.

Mà nhìn thằng bé cũng có nét đáng yêu đấy chứ.”

“Mẹ thấy thế à?”
Thấy Miharu ngạc nhiên vì câu nói của mình, bà Kiyomi mỉm cười.
“Ở nhà giờ chỉ có mình mẹ. Con và cháu không phải ngại, cứ thong

thả ở lại đây. Vừa hay dạo này mẹ cũng hay thấy buồn. Chuyện với Isao
con cứ cân nhắc cho kỹ. Không việc gì phải vội cả.”

“Mẹ…”
Được nghe những lời ân cần của mẹ, Miharu cảm thấy trái tim mình

nhẹ bẫng đi.

Có lẽ cô đã luôn muốn làm nũng mẹ như thế này. Có lẽ cô luôn muốn

được khẳng định, rằng lỗi không phải ở mình, rằng mọi chuyện đều ổn,
không cần lo lắng gì cả. Trái tim cứng nhắc có thể tan chảy bằng những lời
lẽ giản dị như thế đấy.

Nếu cô thấy an tâm đến thế khi được nghe những lời này thì có lẽ

Yuichi cũng vậy. Có lẽ con trai cô cũng muốn được nghe những lời khẳng
định tích cực, được làm nũng mẹ, được chấp nhận. Vậy mà Miharu rất ít
khi khen ngợi Yuichi, cô chỉ nhìn thấy nhược điểm của con và hầu như chỉ
toàn kêu ca về những điều đó.

“Con nghĩ rằng… con đã đối xử với Yuichi sai cách rồi mẹ ạ.”
Bà Kiyomi không nói gì, bà chỉ ngước mắt lên nhìn Miharu.
“Con đã nghĩ rất nhiều về việc tại sao cháu không chịu nghe lời, tại

sao cháu đột nhiên giam mình trong phòng như vậy. Nhưng con chưa từng
nghĩ nguyên nhân của những việc đó nằm ở con. Vì con cho rằng con đã
nuôi dạy con bình thường giống như tất cả mọi người. Nhưng hóa ra không
phải như vậy.”

Cô đã đọc sách nuôi dạy con cái, đã nghe nhiều câu chuyện của mọi

người. Cô đã cố ghi nhớ rằng mình cần phải làm thế này thế kia. Thế nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.