KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 237

.6.

Ngày tháng trôi qua bình yên hơn Miharu nghĩ.
Cô vừa làm việc nhà cùng bà Kiyomi vừa chăm sóc Yuichi, rồi cùng đi

siêu thị với bà Kiyomi, cùng bà nấu ăn. Vừa làm những công việc mà trước
giờ cô phải làm một mình vừa nói chuyện với bà Kiyomi thật là vui.

Vết sưng tấy của Yuichi năm ngày sau đã khỏi hẳn. Có vẻ không có di

chứng gì đặc biệt nên cuối cùng Miharu đã có thể vuốt ngực thở phào.
Yuichi vẫn ngồi ở một vị trí cố định trên sô pha như mọi khi, không mấy
khi hoạt động. Mỗi khi Miharu và bà Kiyomi xem tivi, có vẻ cậu cũng xem
cùng, nhiều lúc Miharu ngoảnh ra đã thấy cậu ngồi bên cạnh, có cảm giác
gần đây cậu đã chia sẻ thời gian và không gian với gia đình nhiều hơn hẳn
trước kia.

Dù không thể nói chuyện, chỉ cần cậu ngồi cạnh bên, tâm trạng cô đã

khác hẳn. Nhận ra điều đó, Miharu luôn để ý các hoạt động sinh hoạt sao
cho có thể kéo Yuichi tham gia cùng.

Tới bữa cơm, cô dắt Yuichi ra bàn ăn để cả nhà quây quần bên mâm

cơm. Bởi cô nghĩ, dù không thể cùng ăn chung một thực đơn nhưng việc
ngồi ăn cùng nhau là rất quan trọng.

“Ngon không Yuichi? Món xà lách này là do bà Mitsuyo mang tới cho

đây.”

“Bà Mitsuyo ở cùng hội người cao tuổi với mẹ ấy ạ?”
“Ừ. Nhà bà ấy là nhà nông, nên thỉnh thoảng bà ấy có đem các loại rau

củ nhà trồng tới cho mẹ.”

Tiếng nhai rau ráu những chiếc lá tươi non vang lên. Vừa nhìn Yuichi

gặm nhấm tạo ra hình bán nguyệt trên lá, Miharu vừa gắp đồ ăn để ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.