KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 240

ngoài thay đổi, còn khả năng suy nghĩ cảm nhận vẫn như cũ thì người bệnh
sẽ khổ sở đến mức nào. Cuối cùng, Miharu cũng nghĩ tới chuyện đó.

Thế nên cô muốn đối xử với con như một thành viên gia đình, muốn

thể hiện tình yêu thương đối với con nhiều nhất có thể, để con cô có được
cảm giác an tâm.

Cô sẽ cố gắng không làm những việc mà Yuichi không thích và cố

gắng đáp ứng những điều con muốn. Không phải là chiều hư con mà là
chiều theo những mong muốn chính đáng của con. Không quá bảo vệ,
không can thiệp quá mức, không làm thay con mà chỉ giúp con làm những
việc con không làm được.

Dù có thiếu sót đến đâu, Yuichi cũng đã là người trưởng thành, cô

không thể nuôi dạy lại con từ bước đầu như khi con là trẻ sơ sinh được.
Miharu hiểu rõ điều đó.

Cô không biết nếu thay đổi cách đôi xử với con vào thời khắc muộn

màng này có thay đổi được điều gì không, nhưng cô không cần vội. Cô chỉ
cần dành nhiều thời gian để đối diện với vấn đề là được. Đó là câu trả lời
hiện tại của Miharu.

Đã hai tuần kể từ khi mẹ con Miharu bỏ đi khỏi nhà. Từ hôm đó, Isao

không gọi tới nữa.

Cô không biết vì anh bận rộn, hay vì anh nghĩ có gọi tới cũng không

làm được gì. Thấy Isao không tới đón, không gọi điện tới, cũng không tỏ vẻ
hối lỗi, Miharu cảm thấy tình cảm vợ chồng với anh cứ nhạt dần.

Rốt cuộc với anh ấy gia đình là gì vậy?
Cậu con trai giờ chỉ là gánh nặng, người vợ dễ bảo như một cô quản

gia. Nếu cô đi mất anh sẽ gặp chút rắc rối với việc nhà, nhưng cô không
quan trọng tới mức anh phải cúi đầu xin cô quay về. Có lẽ suy nghĩ của anh
chính là như thế.

Nếu vậy, từ giờ Miharu sẽ phải suy tính cẩn thận về cuộc sống tương

lai của mình. Dù sống cùng bà Kiyomi, cô vẫn phải tìm việc làm. Vì cô
không thể sống dựa vào lương hưu của bà Kiyomi được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.