KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 253

tiếp phủ định thì tâm hồn nó méo mó cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ trước khi
biến thành hình dạng kỳ quái thì trái tim đứa trẻ ấy đã biến thành trái tim
quái vật từ lâu rồi. Vì đứa trẻ ấy đã không thể cho phép mình là chính
mình.

Cô vươn tay với lấy chiếc hộp giấy ăn trên bàn, dùng giấy lau khóe

mắt. Thế nhưng những giọt nước mắt cứ nối đuôi nhau trào ra.

Bản thân cô cũng không biết đó là những giọt nước mắt gì. Là giọt

nước mắt đau buồn, khổ sở, uất ức hay là tự trách mình. Trong lúc cô bối
rối vì những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, bà Kiyomi đã bưng trà
đến và ngồi cạnh cô.

“Của con đây.”
Được mẹ đưa cho cốc trà, Miharu bất giác ngạc nhiên nhìn Kiyomi.
“Chắc là con khát lắm rồi.”
Bà Kiyomi chỉ nói vậy rồi đưa mắt nhìn nơi khác một cách vô cùng tự

nhiên. Miharu xì mũi, nhìn cốc trà lúa mạch trong tay mình. Cô cầm đưa
lên miệng và khẽ nghiêng cốc, cảm thấy một cảm giác mát lạnh thẩm thấu
suốt từ thực quản tới dạ dày.

“Có chuyện gì trong buổi phỏng vấn à con?”
Bà Kiyomi nhỏ nhẹ hỏi. Dù Miharu không trả lời, nhưng bà cũng

không thúc giục con.

“Không phải ạ…”
Thấy Miharu chỉ nói vậy, bà Kiyomi ngước mắt lên. Biết mẹ đang im

lặng chờ mình nói tiếp, Miharu khóc nức nở, nhìn gương mặt hằn sâu
những nếp nhăn của mẹ.

“Nếu con không muốn nói thì mẹ sẽ không hỏi nữa.”
Bà Kiyomi không trách mà còn lo lắng cho tâm trạng của cô, điều đó

khiến nước mắt dâng đầy nơi khóe mắt cô.

“Không phải vậy.”
Cô muốn kể cho mẹ nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.