KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 26

nữa.

“Còn hai năm nữa là anh nghỉ hưu. Em đã từng nghiêm túc nghĩ tới

việc sau khi anh nghỉ hưu chúng ta sẽ sống như thế nào chưa? Nếu một
trong hai chúng ta đổ bệnh thì em tính sao? Nếu dư giả tiền bạc, chúng ta
có thể thuê người giúp việc, nhưng nếu không đủ tiền, hai ông bà già sẽ
phải chăm nhau đấy. Không còn sức để chăm sóc cho Yuichi đâu. Ngoài ra
còn rất nhiều chuyện phải tính tới nữa.”

“Vâng… Đúng là như vậy thật.”
Miharu cũng đã nghĩ tới cảnh về già. Nhưng khi nghe Isao nói, sức

nặng của hiện thực mới đè nặng lên vai, lên lưng cô không một chút khoan
nhượng.

“Chúng ta chẳng thể trông đợi quá nhiều vào lương hưu được. Chỉ cần

tính sai một bước, chúng ta sẽ lâm vào cảnh khốn khó, trở thành những
người già nghèo túng, vậy mà em vẫn định ôm lấy cái cục nợ này à?”

Isao chỉ tay vào Yuichi và nói. Miharu co mình lại vì khổ tâm.
“Anh thấy đây là cơ hội tốt. Cuối cùng, cơ hội để chúng ta vứt bỏ cục

nợ này một cách hợp pháp đã đến rồi.”

“Ý anh là sao?”
“Nếu có thể thì anh vứt bỏ nó lâu rồi, nhưng vì còn thể diện nên không

làm được. Nhưng giờ nó không phải là con người nữa. Chúng ta sẽ không
vi phạm điều luật nào cả. Dù chúng ta có làm điều gì với nó đi nữa.”

Sống lưng Miharu run rẩy trước những lời nói ấy.
Nhìn sang Yuichi, cô thấy con đang co rúm mình lại đến mức đáng

thương.

“Nếu bỏ rơi con và để con chết, hẳn là hàng xóm láng giềng sẽ khinh

thường anh lắm. Nhưng hôm nay Yuichi đã chết rồi. Giấy khai tử cũng đã
được thụ lý. Dù chúng ta có đối xử với con vật gớm ghiếc kia thế nào thì
cũng chẳng có ai trách móc gì chúng ta được. Thế nên chúng ta hãy sớm
ngắt bỏ mầm mống của nỗi bất an, xây dựng lại cuộc sống không con cái,
chỉ có hai vợ chồng mình, em không thấy như vậy tích cực hơn sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.