KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 276

“Rồi tương lai sẽ ra sao? Em lo lắm.” - Mẹ đang lo cho bản thân vì lỡ

có đứa con như cậu.

“Xin con, hãy hòa nhập lại với xã hội đi được không?” - Vì mẹ ư?
Thật buồn nôn.
Có lẽ chỉ cần cậu vẫn còn là một kẻ ăn bám tự giam mình trong phòng

thì mẹ cậu sẽ không bao giờ được bình yên trong lòng. Cậu hiểu nhưng
không có ý định thay đổi bản thân, việc này có được coi là một dạng trả thù
không?

Nếu được hỏi cậu có hận mẹ không, cậu sẽ không biết trả lời thế nào

ngoài câu “Có lẽ vậy.” Hận cái cách mẹ vô tình làm tổn thương trái tim và
lòng kiêu hãnh của cậu, hận mẹ đã can thiệp quá nhiều và đặt giới hạn quá
nhiều, hận việc mẹ không công nhận cậu là một con người trưởng thành mà
luôn muốn điều khiển cậu theo ý mình…

Nếu kể ra thì chắc cả ngày không hết. Nỗi hận tích tụ nhiều năm giờ

vón cục và bị nén chặt lại một cách đáng sợ. Cậu cũng hận bố, nhưng nỗi
hận này khác cả về nội dung và mức độ so với nỗi hận mẹ. Như tỷ lệ thuận
với số thời gian và mật độ tiếp xúc, khối lượng nỗi hận bị tích tụ lại đối với
hai người cũng khác nhau.

Thế nhưng nếu nói cậu không cảm thấy biết ơn họ thì là nói dối, thực

lòng cậu không muốn làm họ buồn. Dẫu thế nào, hình ảnh mẹ khóc vẫn làm
cậu đau lòng nhất.

Dẫu vậy, cậu vẫn không có tâm trạng để tìm cách thoát khỏi tình trạng

hiện tại vì mẹ. Nửa thương nửa hận là một lý do, nhưng việc không muốn
hòa nhập và làm thân với xã hội cũng là một lý do lớn.

Hồi cấp hai cậu không làm được. Lên cấp ba cậu cũng không làm

được. Cậu không có ý định kết thân với người khác. Thực tế cậu lưỡng lự
cả khi phải tới quầy thanh toán ở cửa hàng tiện lợi. Ngay cả việc trao đổi
vài câu ngắn ngủi với nhân viên cửa hàng, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý
rồi mới thực hiện được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.