KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 279

.2.

Cảm giác đầu tiên của cậu là “Chói mắt quá”. Cậu hé mở mi mắt nặng

trịch, trong nhãn quan mờ mịt của cậu, mọi vật dần hiện ra rõ nét và kết nối
với nhau hơn. Cậu chậm rãi chớp mắt ngồi dậy, cảnh vật trước mắt liền trở
nên tươi sáng hơn vài phần.

Cậu ngồi đó lơ đãng ngắm căn phòng một lúc. Vừa dụi mắt trước ánh

sáng chói lòa, cậu vừa nhìn quanh. Nơi này là… Phải rồi, đây là nhà của bà
ngoại.

Cậu bất giác nhìn xuống cơ thể mình, rồi mắt cậu lập tức mở lớn. Cậu

đang ngồi trong một chiếc túi ngủ kỳ lạ. Bề mặt của chiếc túi ngủ màu xám
đó rất trơn nhẵn, khi nhìn mặt trong của nó, cậu thấy những sợi mảnh như
những sợi lông tế bào. Cậu bối rối không hiểu đây là thứ gì, nhưng rồi ngay
lập tức cậu nhận ra đây là lớp vỏ côn trùng do côn trùng lột xác để lại.

Cậu bắt đầu liên tưởng từ đó và nhớ lại mọi chuyện. Mùa xuân sau khi

cậu bị đột biến, rồi mùa hạ, cho tới thời điểm hiện tại. Dù vẻ ngoài biến
thành hình dạng khác, nhưng ý thức và trí não cậu không có gì thay đổi. Sự
bực bội khi không thể nói, không thể truyền tải suy nghĩ của mình; khoảng
trống lớn giữa trái tim và cơ thể; và cảm giác bản thân thật thảm thương
liên tục hòa trộn với nhau và quay mòng mòng trong đầu cậu. Cậu đã nhớ
lại tất cả những thứ đó.

Cậu thẫn thờ nhìn lòng bàn tay mình, hết nắm lại rồi lại mở ra để cảm

nhận cơ thể mình, rồi cậu nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở ra. Theo
phản xạ, cậu ngoảnh lại phía phát ra âm thanh.

Người đứng ở cửa là mẹ cậu. Giây phút nhìn thấy cậu, mẹ cậu sững

sờ, thân thể cô cứng đờ, nét mặt như thể vừa nhìn thấy ma.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.