KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 284

không cho phép cậu có ác cảm với mẹ. Do cảm giác tội lỗi, cậu đã luôn làm
theo những phương châm tốt đẹp để vùi dập những suy nghĩ thực sự của
mình, dù cậu biết đó chỉ là sự tự lừa dối bản thân. Thế nhưng tâm trạng
không thể trấn áp hoàn toàn của cậu đã biến thành sự phản kháng trong vô
thức, để rồi trở thành nỗi nghi hoặc và bất mãn đè nặng trong lòng cậu.

Sau nhiều chuyện, giờ đây cậu đã chú ý đến cảm xúc thuần khiết

không pha tạp của mình, chấp nhận nó và nói cho mẹ nghe. Cậu dốc ngược
chiếc bình đựng bùn, ngỡ như chiếc bình ấy sẽ trở nên trống rỗng, nhưng
cuối cùng vẫn thấy dưới đáy bình còn sót lại lòng biết ơn thật lòng đối với
mẹ.

Ngày hôm đó, khi Isao đem cậu lên núi bỏ, Miharu đã tới đón cậu về.
Cậu đã nghĩ sẽ chẳng có ai tới cứu. Vây quanh bởi tiếng chim chóc

côn trùng lạ tai, cậu nhận ra mình sẽ chết khô chét héo trong đám lá khô
nơi đây mất.

Lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng ở nơi mà không ai hay biết. Nếu cậu

tiếp tục ở lại căn phòng đó thì kết cục cũng sẽ như vậy thôi.

Chiếc khóa túi xách bị kéo chặt. Giữa bóng tối nhân tạo. Ở một nơi

không biết là nơi đâu, cậu cuộn tròn mình lại, mơ hồ nghiền ngẫm lại toàn
bộ cuộc đời mình. Thật kỳ lạ, ngay cả lúc đó cậu vẫn không hề muốn được
sống tiếp.

Sự trống rỗng bao vây đầu óc Yuichi đã cướp mất ý chí của cậu, giết

chết mọi động lực của cậu, nó chỉ giúp cậu tiếp tục ngồi lại đó.

Sau khi bị đột biến, những điều cậu có thể mong ước không nhiều.

Cậu nghĩ cậu cũng sẽ giống như Saya, chết khi vẫn mang những suy nghĩ
bướng bỉnh, chết khi vẫn chưa thể nói ra miệng những điều mình muốn nói.
Saya cũng chỉ là một cô gái vô tâm đáng thương mà thôi.

Cuộc sống vốn là như vậy. Dù sớm hay muộn thì cũng chỉ có cái chết

chờ đợi chúng ta. Với cậu, cái chết chẳng phải điều gì bi kịch lắm, trái lại
nó còn là thứ cậu mong chờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.