KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 72

“Tôi rất muốn Câu lạc bộ Giọt nước trợ giúp được càng nhiều người

càng tốt, nhưng tôi không có ý định cưỡng ép, vả lại mọi người còn có thể
chọn tham gia các câu lạc bộ gia đình khác nữa. Hơn nữa, không thể nói
rằng nếu không tham gia câu lạc bộ gia đình thì sẽ bất hạnh được. Hội sẽ
thực hiện chức năng của mình với những người cần đến sự trợ giúp những
khi cần thiết. Đó là lý tưởng của Câu lạc bộ Giọt nước.”

Miharu gật đầu tỏ vẻ đồng cảm. Mỗi người có một cách nghĩ riêng,

nên có lẽ có những người không cần tới sự tương trợ lẫn nhau. Sự tôn trọng
và chấp nhận những người đó của Yamasaki đã khiến cô thấy suy nghĩ của
cô ấy thật sâu sắc.

Nhớ tới tách trà chưa đụng đến, Miharu bèn chậm rãi nhấp trà. Vô tình

liếc mắt sang bên cạnh, cô thấy chiếc túi của Tsumori khẽ động đậy, phát ra
tiếng sột soạt.

“Chị Tsumori à, chiếc túi này là?”
Yamasaki vừa chỉ chiếc túi vừa hỏi, giống như khi cô ấy hỏi Miharu.
“Đó là con gái tôi, tên là Saya. Xin lỗi chị vì cháu nó cựa quậy nhiều

quá.” Liếc nhìn chiếc túi đang tạo ra những tiếng sột soạt, Tsumori cau mày
vẻ có lỗi, nói.

“Không sao đâu chị. Tôi chào cô bé một câu có được không ạ?”
“Được ạ, nhưng mà… liệu có ổn không nhỉ.”
Tsumori có vẻ lo lắng nhưng vẫn mở khóa túi. Từ bên trong, một cục

bông trắng muốt đột ngột thò đầu ra.

“Ồ!” Yamasaki tròn xoe mắt cười nói, “Là một chú chó ư? Hay là mèo

con ạ?”

“Có lẽ là chó đó chị.”
Tsumori liếc nhìn thêm một lần như để xác nhận lại và trả lời.
Toàn thân con vật phủ lớp lông mềm mại trắng muốt, trên đầu có đôi

tai giống hệt tai chó. Rất giống loài chó Pomeranian mà cô từng thấy trên
tivi. Miharu nghĩ, vẻ ngoài của nó thật đáng yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.