KHÔNG CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ YÊU - Trang 119

Cô nhấc ba ly rượu rỗng và chai champagne lên. "Quên đi," cô nói qua

tiếng thở dài khi cô bước ra khỏi phòng khách.

"Tất cả những gì tôi cần là một vài ý tưởng về việc tôi nên mua gì cho

cha tôi vào buổi tiệc ngày thứ Bảy?"

Cô quay lại nhìn anh. "Chỉ thế thôi?" Chắc là còn gì nữa chứ.

"Ừ. Vì tôi phải mang hoa tai đến trả cho cô, tôi nghĩ cô có thể cho tôi

một vài hướng dẫn chính xác. Cho tôi một vài ý tưởng. Mặc dầu cha và tôi
đang cố biết nhau rõ hơn, nhưng cô biết rõ ông ấy hơn tôi."

Được rồi, giờ thì cô cảm thấy thật tệ. Cô đã quá tự cao tự đại, điều đó

không công bằng. Anh ta từng là một người lừa đảo khéo ăn nói khi còn là
một đứa trẻ, nhưng việc đó đã xảy ra từ rất lâu rồi. Dứt khoát cô không
muốn bị phán xét bởi những việc cô nói và làm với tư cách là một người
con gái. "Tôi mua cho ông ấy một con vịt gỗ nghệ thuật cổ," cô trả lời, và
đi vào phòng bếp, tiếng gót giày sandal của cô vang lên khắp sàn nhà bằng
gỗ cứng. "Có thể anh nên mua cho ông ấy một cuốn sách về điêu khắc gỗ."

"Một cuốn sách có thể là ý kiến hay." Sebastian đi theo cô. "Thế cô nghĩ

sao về một chiếc cần câu mới?"

"Tôi không biết gần đây ông ấy có đi câu." Clare đặt ly và chai rượu trên

mặt bàn bằng đá gạch granit được đặt giữa phòng bếp.

"Ông ấy và tôi vừa mới đi câu ở hồ nhân tạo vào chiều nay." Anh ngả

người tựa lưng vào quầy bếp và khoanh hai tay dưới ngực. "Đồ dùng câu cá
của ông khá cũ, vì thế tôi nghĩ nên mua cho ông một vài dụng cụ mới."

"Anh phải chú ý đến thương hiệu khi mua đồ cho ông ấy."

"Đó là lý do tôi nghĩ cô có thể giúp tôi việc đó. Tôi sẽ viết ra những gì

chúng tôi cần."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.