"Vâng."
"Đã quá muộn cho việc quay trở lại Seattle. Sao con không chờ đến sáng
mai?"
Sebastian lắc đầu. "Nếu con mệt, con sẽ dừng lại." Nhưng anh chân
thành hồ nghi việc anh mệt mỏi. Anh quá bực tức. Anh chỉ mới cỡ một
chiếc túi của mình xuống khỏi xe, và giờ anh đi vào phòng ngủ để mang nó
ra. Trong vòng hai mươi phút sau anh đã đi về hướng bắc trên đại lộ I-84.
Anh lái một mạch. Sáu tiếng rưỡi với nhựa đường và sự tức giận. Cô đã
nói yêu anh. Tốt, điều đó khá mới đối với anh. Lần cưới cùng khi anh thử
cô, cô muốn trở thành bạn. Vào tháng Giêng cô đặc biệt nói với anh rwangf
nếu a nh muốn gặp người phụ nữ khác, chỉ cần báo cho cô biết. Như thể cô
thật sự chấp nhận được chuyện đó. Điều buồn cười là, anh thậm chí đã
không muốn nghĩ đến điều đó. Không một lần. Giờ đột nhiên cô nói rằng
cô muốn nhiều hơn nữa.
Cô yêu anh. Yêu. Tình yêu gắn liền với sự trói buộc. Nó không bao giờ
là sự cho đi. Luôn luôn có những điều kiện gắn với từ tình yêu đó. Sự hứa
hẹn. Sự kỳ vọng. Thay đổi.
Trong vòng sáu tiếng rưỡi trên đường về nhà đó, anh đã nghĩ đi nghĩ lại
tất cả những chuyện đã xảy ra giữa anh và Clare. Các ý nghĩ của anh xáo
trộn và biến mất, và vào thời điểm anh về đến căn hộ của mình, anh hầu
như đuối sức. Anh ngã xuống giường và ngủ vùi suốt mười hai tiếng. Sau
khi thức dậy, anh không còn mệt mỏi nữa, nhưng sự giận dữ vẫn còn trong
anh.
Anh mặc vào một chiếc quần tập thể dục và tập một vài động tác trên
máy tập tạ trong phòng ngủ. Anh đã làm tiêu tan năng lượng tức giận
nhưng không thể đẩy được Clare ra khỏi đầu mình. Sau khi tắm xong, anh
vào văn phòng và mở máy tính lên cố gắng làm cho công việc xâm chiếm