Không cần chú y đến việc anh thích hay không thích, muốn hay không
muốn, cuộc đời anh đã thay đổi. Anh cũng đã thay đổi. Anh cảm thấy được
điều đó bên trong điểm sâu nhất ở ngực anh và tại điểm đói trong dạ dày
anh mà chẳng lien quan gì đến thức ăn. Anh cảm thấy điều đó trong cách
anh nhìn thành phố anh yêu, nhưng trong thâm tâm lại muốn được ở một
nơi nào đó khác.
Anh yêu Seattle. Ngoại trừ những năm đầu tiên trong cuộc đời mình, anh
luôn sống ở Washington. Mẹ anh cũng được chôn ở đây. Anh yêu thích
sông nước, sự kịch tính và nhịp sống của thành phố. Anh thích tham gia
vào trò lặn và lái máy bay nếu anh cảm thấy thích, và anh thích nhìn quang
cản Núi Rainier từ các cửa sổ căn hộ nhà mình. Anh đã làm bán sống bán
chết để có được tầm nhìn đó.
Anh có những người bạn ở Washington. Những người bạn tốt mà anh có
được trong suốt cuộc đời mình. Đây là nơi anh sống, nhưng nó không còn
cảm giác như là nhà nữa. Anh thuộc về nơi cách đây bốn trăm dặm, cùng
với người phụ nữ yêu anh. Người phụ nữ anh muốn ở bên khi có thời gian
rảnh rỗi, người mà anh muốn được trò chuyện cùng.
Sebastian hạ ánh nhìn xuống đường phía bên dưới. Anh rất thích Clare.
Chẳng có ích gì khi phải chống lại điều đó. Nó thật là vô ích, và anh nhận
ra sự thật của một điều gì đó đánh mạnh vào tâm trí anh. Anh yêu cách cô
cười và máu sơn cô vẽ trên các ngón chân. Anh không thích tất cả những
ruy băng ủy mị nữ tính khắp nhà cô, nhưng anh yêu cách cô ủy mị và đầy
nữ tính. Anh yêu cô, và cô yêu anh. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh,
tình yêu của một người phụ nữ không giống với điều mà anh cần phải tránh
xa.
Anh quay lại và tựa lưng mình vào cửa sổ. Anh yêu cô, và anh đã làm cô
đau khổ. Anh nhớ cái nhìn trên khuôn mặt khi cô bỏ đi, và anh không nghĩ
anh chỉ có thể cầm điện thoại lên và nói, "Này, Clare. Anh đang suy nghĩ về
điều đó, và anh yêu em."