tai và tràn khắp một bên má cô. "Nếu anh thấy cha anh, nói với ông ấy rằng
tôi cần nói chuyện với ông về danh sách khách mời cho buổi tiệc nhé?" cô
nói, với mục đích chuyện cuộc hội thoại tránh xa khỏi ý nghĩ của việc
phạm tội.
"Được mà." Anh đưa tách café lên môi. "Cô có thể để lại danh sách và
tôi sẽ đưa nó cho ông ấy."
Cô đẩy mái tóc mình về lại phía sau. "Anh sẽ làm điều đó chứ?"
"Sao lại không?"
Chắc là vì việc trở nên tốt và có ích đối với cô không phải là bản chất
của anh ta. "Cảm ơn."
Anh uống café cà quan sát cô qua miệng ly. "Đừng nói điều đó, E-Clare."
Cô nhăn mặt và lôi một tờ giấy ra từ chiếc túi cô đeo trên vai. Lớn lên,
anh đã gọi cô bằng nhiều cái tên biến thể từ tên của chính cô. Tên ít yêu
thích nhất là Clary Lông Lá. Cô đặt danh sách trên bàn và chỉnh lại túi
xách. Cô nhớ lần cô nghĩ mình quá thông minh và đã cố đánh lừa Sebastian
bằng cách gọi anh ta là đồ điên… cho đến khi anh chỉ ra rằng cô thực sự
gọi anh là "hòn bi" liệt. Cô chẳng bao giờ thắng được Sebastian. "Nói với
ông ấy, đây là những người mà tôi đã liên lạc và họ sẽ tham dự. Nếu ông ấy
thấy còn thiếu, người nào đó mà tôi quên không liệt kê vào, tôi cần biết
càng nhanh càng tốt." Cô ngước nhìn anh. "Cảm ơn lần nữa," cô nói, và
quay người đi về phía cửa lớn.
Sebastian nhìn cô đi mà không nói lời nào. Café nóng ấm chảy xuống cổ
khi ánh nhìn của anh hướng xuống phần tóc màu nâu sáng đang chạm nhẹ
vào bờ vai và tấm lưng trần của cô.
Cô quá tỉ mỉ. Quá sạch sẽ. Một người nào đó nên giúp cô làm rối tung
lên một chút. Làm nhàu nát áo quần cô và làm nhòe đi son môi. Ở phía