KHÔNG DẤU VẾT - Trang 105

“Nhưng chúng tôi chỉ ở trên nhà có một lát thôi mà,” René kêu lên. “Chỉ
vừa đủ thời gian để cất hành lý và vào phòng vệ sinh một chút thôi.”

Tôi nhún vai. “Thì cũng đâu cần nhiều thời gian,” tôi lý giải. “Tôi tin chắc
Pierre biết chính xác chìa khóa khung thủy tinh cất chỗ nào, chị Simone có
buồn giấu nó đi đâu chứ. Tất cả những gì cậu ta cần làm là mở khung ra, lấy
quả trứng, giấu nó đâu đó để lấy sau, và xóa dấu vân tay.”

Simone đứng bật dậy, vẻ mặt băn khoăn và cau có. “Em đang nói là Pierre
lấy quả trứng?” chị thốt lên. “Nhưng vì sao lại thế?”

Tôi do dự. “À, về điều này thì em không hoàn toàn chắc chắn,” tôi nói.
“Nhưng em có một giả thuyết.”

Simone không đợi nghe tôi nói hết câu đã chạy vội khỏi phòng. Cả bọn có
thể nghe tiếng bước chân chị chạy nhanh lên cầu thang, rồi hành lang trên
lầu. Một lát sau chị quay lại.

George há hốc miệng, chỉ vào vật Simone đang cầm trong tay. “Quả trứng!”
nó kêu lên.

“Chị tìm thấy trong túi của Pierre.” Simone giơ lên món vật báu gia truyền
nằm trong bàn tay run rẩy của mình. “Chị vẫn không thể tin được...”

Ngay lúc đó có tiếng cửa trước mở. Một lát sau Jacques bước vào, trên cánh
tay có vài miếng băng dán và một vết trầy lớn trước trán. Nhưng ngoài ra
thì trông cậu hoàn toàn khỏe mạnh.

“Chào mọi người,” cậu nói. “Pierre đang đậu xe. Bệnh viện nói là tôi chẳng
chết được đâu, cho nên họ gửi...” Jacques im bặt khi thình lình để thấy quả
trứng Fabergé trong tay chị Simone. “Ui... ơ,” cậu nói. “Cô tìm thấy nó ở
đâu thế?”

“Tôi nghĩ bạn biết mà,” tôi nở nụ cười cảm thông. “Bạn biết Pierre lấy nó,
đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.