KHÔNG DẤU VẾT - Trang 110

giả. Nó sẵn sàng gài bẫy bạn thân của mình, thậm chí khiến Jacques phải
vào bệnh viện, chỉ để bảo vệ danh dự cho bố mình.” Chị nhún vai. “Có lẽ
nó không nhận thấy là chị đã cho thẩm định quả trứng một lần rồi, lúc còn ở
Paris. Cũng có thể nó cho rằng lần thẩm định đó đã diễn ra trước khi bố nó
tráo quả trứng. Chị cũng không biết nữa. Có lẽ một ngày nào đó chị sẽ hỏi
nó chuyện này.”

Tôi trầm ngâm gật đầu. Tôi thường để ý thấy các động cơ phạm tội, hoặc
thực hiện các hành vi xấu xa của người ta thường rất đơn giản - hoặc là
muốn tiền, hoặc báo thù, hoặc sự tự do, hoặc điều cơ bản nào đó khác.
Nhưng trong vụ này, tôi nhận thấy động cơ phức tạp hơn. Không thể nào
xác định được Pierre là thủ phạm nếu chỉ xét đến động cơ và nếu không tìm
ra nhiều thông tin hơn những gì tôi có được vào thời điểm đó. May mà tôi
có thể suy luận ra bằng cách xem xét đến cơ hội phạm tội, cùng với một dấu
hiệu nhỏ về động cơ có thể.

“Vậy chị cho thẩm định chưa?” George tò mò hỏi Simone.

Simone mỉm cười. “Rồi,” chị nói. “Và quả trứng của chị đúng là đồ thật. À,
và chị cũng đã mua một hộp trưng bày có chức năng chống trộm tốt hơn
cho nó... chỉ để phòng xa thôi!”

Bess tì người lên bàn picnic. “Vậy tốt rồi,” nó nói. “Chắc Jacques bực
Pierre chuyện này lắm chị nhỉ? Ý em là, mới đầu thì Pierre cố gài bẫy
Jacques, sau đó còn làm cậu ấy ngã thang nữa.”

“Phải, dĩ nhiên rồi.” Simone buồn rầu. “Thật xấu hổ. Tụi nó là bạn bè suốt
bao nhiêu năm qua. Chị hy vọng tụi nó biết xử đâu ra đó.”

Vào lúc ấy, ông Geffington và chú Safer cùng bước về phía bếp nướng, tay
cầm mấy cái đĩa giấy trống không. Tôi mỉm cười khi thấy hai người họ tán
gẫu với nhau.

Ít nhất cũng có một tình bạn - bất chấp mọi thứ - dường như đã sống sót
được qua tuần vừa rồi,
tôi nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.