KHÔNG DẤU VẾT - Trang 22

“Chắc phải vậy rồi,” Bess nháy hàng lông mi dài tinh nghịch, còn Pierre thì
cười hớn hở.

Cả bọn trở ra phố. Thay vì đi theo lối cũ, chúng tôi đi dọc bãi cỏ ngăn cách
giữa nhà Simone với cái hàng rào cọc đánh dấu ranh giới với nhà ông
Geffington. Tôi tò mò liếc qua hàng rào, tự hỏi không biết có thể thấy
chứng cứ gì từ hiện trường vụ án không. Nhưng nếu có thì cũng bị dọn hết
từ lâu rồi. Khu vườn của ông Geffington trông đã ngăn nắp đến mức không
thể nào ngăn nắp hơn được nữa, như thường lệ.

Tôi nhìn khu vườn um tùm qua vai mình. Liệu ai đó đã núp trong đám cây
cối lộn xộn kia, rồi lẻn ra đập phá bí của ông Geffington vào thời điểm
thuận lợi chăng? Hay thủ phạm đã lén lút bước xuống mấy bậc thang xi
măng dẫn từ lề đường xuống, rồi nhờ bóng tối che chắn mà chạy vòng qua
căn nhà ra vườn? Hay chỉ đơn giản là chú Safer đã từ bên vườn của mình
bước sang tiêu diệt đám cây quý báu của ông bạn láng giềng?

Khả năng cuối cùng vẫn có vẻ rất khó thuyết phục. Nhưng cả đời tìm tòi
giải đáp những vụ bí ẩn đã dạy tôi không bao giờ được xem nhẹ bất cứ phán
đoán nào, dù nghe vô lý đến thế nào đi chăng nữa. Đó là một trong những
lý do khiến tôi thích công việc thám tử - chẳng có cách gì đoán được một vụ
án sẽ hóa ra thế nào cho tới khi đã thu thập đủ mọi chứng cứ, theo dõi tất cả
các dấu vết, tìm theo mọi manh mối.

Khi chúng tôi bước tới lề đường, Bess, George và tôi chào tạm biệt những
người láng giềng mới. Simone và Pierre đi vào nhà, còn ba đứa tôi bước về
phía nhà ông Geffington.

“Anh chàng Pierre có vẻ dễ thương chứ hà?” Bess liếc về phía nhà Simone,
bình phẩm.

George khịt mũi. “Chắc rồi, nhưng chị hy vọng mày sẽ gởi cho anh chàng
hóa đơn giặt khô quần áo, vì anh chàng đã chảy dãi khắp người mày như
vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.