KHÔNG DẤU VẾT - Trang 24

3. Cuộc gọi cầu cứu

TÔI GIẬT MÌNH HÁ HỐC MIỆNG trước cảnh tượng không hề mong đợi
ấy, hình ảnh những dây bí bị dập nát nhảy múa trong đầu. “Chú đang làm gì
với cái đó thế?”

Chú Harold Safer chớp mắt, có phần bối rối trước phản ứng của tôi. “Chú
đang làm gì với cái gì cơ?” chú hỏi, liếc nhìn cái vồ và thở dài. “À, cháu
bảo cái này ấy hà? Chú đang cố treo một cái thanh màn cửa trong bếp,
nhưng hôm nay cứ lóng nga lóng ngóng, làm mãi chẳng được.”

“Chú định treo màn bằng thứ đó á?” Bess hỏi. “Chẳng trách mà lại vất vả
thế. Có lẽ cháu giúp được đấy, chú có thùng dụng cụ không?”

Chú Safer có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn ra hiệu mời bọn tôi vào. “Có, ở
dưới hầm,” chú nói với Bess.

Con bé gật đầu, “Cháu quay lại ngay,” vừa dứt lời nó đã biến mất xuống
hành lang.

“Cô bé có biết mình đang làm gì không vậy?” chú Safer hỏi George và tôi,
vẫn còn vẻ ngạc nhiên.

“Biết chắc luôn ấy chứ ạ,” George cam đoan. “Bess là thiên tài về các loại
dụng cụ đấy - mà dụng cụ thì không chỉ là mấy cái cọ trang điểm thôi đâu.”

Tôi gật đầu. Hầu hết mọi người đều ngạc nhiên khi phát hiện ra Bess là
người tháo vát thế nào. Trông bạn tôi có vẻ ngoài giống cái kiểu con gái mà
việc thay một cái bóng đèn thôi cũng là cả một khó khăn to lớn, nhưng kỳ
thực, Bess có một khả năng bẩm sinh lạ lùng trong chuyện sửa chữa đồ đạc,
từ cái lò nướng bánh bị kẹt cho đến cái ô tô bị chết máy. Nó làm được tất.
Một thanh treo màn đối với nó chỉ là cái bánh con con, có đáng là gì.

“Chú đừng lo, chú ạ,” tôi thêm vào. “Bạn ấy sẽ làm xong ngay thôi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.