KHÔNG DẤU VẾT - Trang 52

Tôi hắng giọng. “Dù sao thì cháu cũng có nhìn quanh quẩn một chút.
Nhưng thật sự chẳng có chút manh mối nào cả. Ý cháu là, nhà thì không
khóa, còn chìa khóa hộp kính thì gần như phơi ra ngay đó. Cho nên, nếu
chẳng có dấu vân tay hay gì đó thì...”

“Được rồi, được rồi,” cảnh sát trưởng McGinnis thở dài. “Chú hiểu rồi,
Nancy. Không, bên chú không tìm thấy bất cứ dấu vân tay khác thường nào
ở bất kỳ chỗ nào trong phòng cả. Chỉ có dấu tay của Valinkofsky và những
người khách của cô ta thôi, ồ, dĩ nhiên có cả dấu tay của cháu cùng hai
người lính ngự lâm kia nữa. Còn trên hộp kính thì chẳng có gì hết.”

“Thú vị thật,” tôi nói. “Cảm ơn chú. Còn manh mối nào cháu chưa biết
không ạ?”

“Không may là: không,” cảnh sát trưởng đáp. “Như cháu nói đấy, chẳng có
gì nhiều để tiếp tục điều tra. Chúng ta đã kiểm tra những nơi mà thường
thường những món hàng hấp dẫn như thế có thể sẽ đem đến bán, và giữ liên
lạc với các thị trấn ở thượng nguồn và hạ nguồn sông.” Qua điện thoại, tôi
có thể nghe cả tiếng ông nhún vai. “Nhưng thẳng thắn mà nói, chú chẳng hy
vọng gì nhiều. Món đồ đó giờ này chắc đang trên đường đến bờ biển Đông,
châu Âu, hay nơi nào đó rồi.”

“Dạ được rồi. Cảm ơn chú một lần nữa, thưa cảnh sát trưởng,” tôi nói.
“Cháu không làm phiền chú nữa đâu. Nhưng nếu chú phát hiện ra điều gì
khác...”

“Thì cháu sẽ là người không liên can, không đại diện pháp luật đầu tiên mà
chú gọi điện,” cảnh sát trưởng nói với một chút châm chọc. “Tạm biệt
Nancy, cho chú gời lời hỏi thăm bố.”

“Tạm biệt chú.”

Tôi gác máy và đứng đó suy nghĩ trong giây lát về những gì vừa biết được.
Không dấu vân tay. Vậy giả thuyết trộm từ bên trong là đúng sao? Hay điều
đó chỉ có nghĩa là tên trộm quá khôn ngoan để không lưu lại dấu vết? Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.