KHÔNG DẤU VẾT - Trang 59

Vừa thấy chúng tôi bước vào, cả bốn anh chàng, kể cả Jacques, đều vội
vàng đến chào. Simone giới thiệu Ned và họ chào anh một cách lịch sự,
nhưng thấy rõ là họ thích chào đón Bess hơn nhiều. Tôi cũng phải công
nhận tối nay Bess thật lộng lẫy. Con bé mặc bộ váy màu xanh nhạt làm tôn
lên những đường cong tuyệt mỹ, cùng làn da bóng mịn như kem. Bess
nhanh chóng trở thành nhân vật trung tâm được một đám những kẻ hâm mộ
vây quanh.

Trong khi Ned chuyện gẫu với Simone, khen ngợi bài trí của căn nhà,
George và tôi đi lấy một ly xô-đa. “Simone trông khá vui vẻ nhỉ, chẳng
giống một người mới vừa bị trộm viếng chút nào,” George hạ thấp giọng
nhận xét.

Tôi gật đầu đồng tình. “Không hiểu có phải Simone cố tỏ ra như vậy vì là
chủ nhà hay không?” tôi nói. “Chị ấy không muốn đưa ra vẻ mặt âu sầu làm
bọn mình mất vui.”

George nhún vai. “Có thể, nhưng biết đâu Simone chẳng buồn chút nào thật
vì biết chắc sẽ được nhận một khoản bảo hiểm đáng kể. Khoản tiền đó sẽ rất
có ích trong việc chi trả phí chuyển nhà đấy.”

“Cũng có thể lắm,” tôi vừa trả lời vừa vốc một nắm quả hạch trong cái chén
mạ bạc. “Nhưng bọn mình vẫn chưa biết quả trứng có được bảo hiểm không
mà. Để tao thử tìm hiểu xem sao.”

Tôi quay lại, đi về phía Simone và Ned, suýt chút nữa lại vấp ngã vì chiếc
váy bó chặt. Ned nhìn thấy, và tôi dám chắc là anh đang cố giấu một nụ
cười. Nếu Simone cũng thấy thì chị sẽ giả vờ như không biết.

“Chị hy vọng em cảm thấy vui trong buổi tiệc tối nay, Nancy,” chị nói với
tôi một cách chân thành, sau khi Ned cáo lui đi tìm chút gì uống. “Chị nói
thật lòng đấy, cô bé ạ, em thực sự đã an ủi chị rất nhiều sau khi xảy ra vụ
trộm ngày hôm qua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.