KHÔNG DẤU VẾT - Trang 87

bạn bị thương như vậy. Nếu có kẻ nào đó đẩy bạn xuống cầu thang...”
Giọng cậu chùng xuống.

Tôi không đính chính với Pierre là vào thời điểm xảy ra tai nạn thật ra tôi
đang điều tra vụ phá bí ngòi. Tôi thấy cảm động vì sự lo lắng biểu hiện
trong giọng nói của cậu.

“Sự quan tâm của bạn làm tôi rất cảm kích,” tôi nói. “Nhưng không thể nói
chắc là tôi bị xô ngã được. Có lẽ tôi chỉ bị trượt chân thôi.” Tôi vẫn chưa
chắc trăm phần trăm về điều đó, nhưng cho tới khi tìm được bằng chứng
ngược lại, thì đấy vẫn là cách lý giải có vẻ thuyết phục nhất. Chẳng phải
chính tôi đã suýt vồ ếch mấy lần vì cái váy đó sao?

“Hừm,” Pierre có vẻ không bị thuyết phục cho lắm. “À, phải, đó là những
gì Jacques nói với bọn tôi...” Giọng cậu nhỏ dần trong chốc lát. “Dù sao
thì,” cậu tiếp tục, “có lẽ nên bắt đầu để mọi chuyện cho cảnh sát thôi,
Nancy ạ. Tôi không muốn thấy bạn bị thương lần nữa, cô Simone cũng vậy.
Nếu chuyện này lại xảy ra, thì thật chúng tôi không biết phải nói làm sao.”

“Mọi người không cần phải lo lắng mà,” tôi nói. “Và chắc chắn cảnh sát
River Heights sẽ sớm tìm ra quả trứng đó thôi.”

Tôi không dám khẳng định điều vừa nói nhưng tôi chắc chắn không có ý
định từ bỏ vụ điều tra này. Tuy vậy, tôi cũng không muốn nói ra để Pierre
và Simone phải lo lắng thêm. Xuất viện rồi thì tôi sẽ xác định được mình
nên tiếp tục như thế nào. Tôi chào tạm biệt hai cô cháu Simone.

Tôi vừa gác máy thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Lần này là
George.

“Vậy hôm nay họ sẽ thả mày về hà?” nó gặng hỏi ngay.

Tôi cười. “Rất mong là thế! Tao sẵn sàng ra khỏi đây lắm rồi! Từ hôm qua
tới giờ mày có phát hiện được thêm gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.