KHÔNG DẤU VẾT - Trang 88

“Có đấy,” George nói. “Nhưng đợi chút đã. Bess cũng đang ở đây này, hết
cấu véo tao lại méo mày méo mặt.. Chắc nó cũng muốn nói chuyện với mày
đấy.”

Một giây sau tôi nghe có thêm tiếng một đường dây điện thoại nữa. “Nancy
hả?” Bess nói như hụt hơi. “Bà đấy hà? Thấy trong người sao rồi?”

Tôi đoan chắc với nó là người ngợm mình vẫn còn y nguyên. “Dù sao thì,”
tôi nói, “George, hồi nãy mày đang nói gì thế? Có phát hiện thêm về vụ án
hả?”

“Cũng gần như vậy,” George nói. “Tối qua tao có dò tìm chút ít trên mạng.
Cụ thể là tao đã phát hiện ra chẳng có chiếc xe nào được đăng ký với tên
của Jacques, cả ở Pháp lẫn ở đây. Nghĩa là, nếu Jacques có một chiếc xe thể
thao mướt mát nào đó thì chắc chắn hắn đã có nó bằng một cách bất hợp
pháp.”

“Ừ, nhưng bọn mình chưa biết chắc là nó có tồn tại thật hay không mà,” tôi
nhắc và mỉm cười với cô y tá vừa bước vào để dọn khay điểm tâm của tôi.
Tôi đợi cô ra khỏi phòng rồi mới nói thêm, “Có thể cậu ta chỉ bịa ra, vì một
lý do nào đó thôi.”

“Hay là Jacques chưa đăng ký,” Bess nói. “Anh ta chẳng bảo là vừa mới
mua còn gì?”

“Đúng là thế.” Đúng lúc ấy cô y tá quay lại, cùng với bố tôi. “Ui,” tôi nói
nhanh với các bạn. “Tôi cúp máy đây. Hình như rốt cuộc cũng được thả rồi,
tôi sẽ gọi lại khi nào về tới nhà nhé.”

Một giờ sau, bố đã đỗ xịch xe trước vỉa hè nhà chúng tôi. “Con có chắc là
khỏe hẳn rồi chứ?” ông hỏi. “Bố sẽ hủy các cuộc hẹn để ở nhà với con, nếu
con muốn.”

Tôi tròn mắt ngạc nhiên rồi cười, ông đã hỏi tôi câu đó suốt mười lăm phút
lái xe từ bệnh viện về nhà. “Con khỏe mà bố,” tôi kiên nhẫn nói. “Đến cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.