KHÔNG DẤU VẾT - Trang 94

ngồi đó mà chờ cho tới khi Ned về nhà. Bây giờ, khi đã nhận ra có kẻ nào
đó đã gài bẫy Jacques, tôi thấy lo lắng cho cậu ấy.

“Có lẽ nên ghé qua nhà Simone trước,” tôi nói. “Tôi muốn nói chuyện với
Jacques. Và rồi, nếu có thể được, thu thập thêm chút thông tin từ các anh
chàng còn lại.”

Bess lo lắng. “Bà chắc là đủ khỏe để đi không?” nó hỏi. “Trông vẫn còn tái
lắm đấy.”

“Tôi khỏe mà,” tôi nói. “Với lại chỉ đi bộ có một đoạn thôi, sẵn tiện tận
hưởng không khí trong lành luôn.”

Bess và George đều có vẻ đồng ý. Tôi cố không nghĩ đến những gì bà
Hannah hay bố tôi sẽ nói nếu họ có mặt ở đây.

Ba đứa tôi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã gần đến nhà Simone. Lúc đi ngang
qua sân nhà ông Geffington, tôi tò mò liếc nhìn những bụi cây ở sân sau,
nơi tôi đã thấy cái bóng. Mấy bụi cây đó khá rậm, nhưng không cao lắm,
chỉ hơn một mét là cùng. Một trong những anh chàng người Pháp có thể
nào đã khom người chạy qua những bụi cây đó mà không bị nhô đầu khỏi
ngọn cây không? Làm vậy có vẻ khó.

Tôi đang định nói George chạy xuống làm thử xem thế nào thì đúng lúc đó,
Bess há hốc miệng, chỉ về phía trước.

“Nhìn kia,” nó la lên. “Trên cái thang. Có phải là Jacques trên... Ôi không!”

Tôi quay phắt lại, nhìn về phía Bess chỉ. Một cái thang dựa vào sau nhà
Simone - bọn tôi có thể thấy nó nhô lên khỏi mái nhà - và Jacques đang
bám vào nấc thang cuối cùng. Tôi quay lại vừa lúc chiếc thang lảo đảo. Nó
lắc lư, rồi đổ sầm xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.